Wednesday, November 30, 2011

Bên ni bên nớ

Nhớ Saigon quá! Nghe bài hát này lại càng nhớ. Nhớ anh Quảng, Quang, Tùng, anh Thắng... và một vài người trong nhóm thợ hồ ở con hẻm đường Điện Biên Phủ.

Mình và Bằng, hai thằng chỉ biết vỏn vẹn một thông tin rất mỏng về anh Quảng và Quang: Đang xây căn nhà của ai đó ở con hẻm trên đường ĐBP gần ngã tư Hàng Xanh. Vậy là hai đứa lọc cọc trên chiếc xe đạp đi từng con hẻm, thấy căn nhà nào đang xây lở dở là chạy đến hỏi. Nhà nhỏ thì đứng ngoài nhìn người, hỏi loanh quanh một vài người thợ. Không phải thì bỏ đi. Nhà lớn thì đấm cửa. Xin lỗi. Rồi cũng bỏ đi. Hỏi nhiều quá đâm ngại và nản nên cả hai thằng thay nhau kêu tên anh Quảng và Quang. Thằng này: Anh Quảng ơi! Thằng kia: Quang ơi!
Chồm người qua hàng rào, ghé mắt qua lỗ khóa cửa sắt rồi gào tên thằng bạn, tên của ông anh thằng bạn.
Rồi cũng gặp. Quang nhào ra. Ôm chầm nhau mừng húm. Mình từ bỏ đời may công nghiệp ở Tân Bình. Nhận kiếp phụ hồ quận Bình Thạnh từ ngày đó.

Vất vả. Cực. Nhưng mà vui. Sống nhàu nát. Nhưng rất đã. Suốt ngày vật lộn với xi-măng, cát đá, sắt thép. Đêm về thư thái cùng nhau bên chai rượu, két bia, chuyền nhau cây guitare và hát cho nhau nghe. Hát. Giống như kể cho nhau thân phận của riêng mình.

Tất cả đều là dân miền Trung. Kẻ Huế, người Quảng, lưu lạc xứ người chẳng có gì ngoài cái giọng trọ trẹ ni nớ mô tê.

Bài này đoạn đầu giúc giắc hơi khó hát. Mấy anh em thường gào đoạn điệp khúc.
...Em có nghe bi ai tình ai ấp úng
Thương ai lạc loài, ăn mày xán lạn ngày mai
Đêm ni ai say đất lở, em ơi có nghe rạn vỡ
Vạn mảnh ly tan theo chuỗi cười
Bên tê thành phố tráng lệ
Giai nhân nằm khoe lõa thể
Bên ni phố vắng ôi lòng ngoại ô...

Đêm nay nhớ về Saigon. Nhớ anh em bạn bè. Nhớ cái quãng thời gian làm phụ hồ.
Chao ôi là tình!

Wednesday, November 23, 2011

Message

Hình: Google
Ý của mình là loại text message. Đang lúi húi đứng trong máy. Túi quần rung lên, ngó ra ngoài không thấy sếp, tay đang dơ nhưng mà kệ, quẹt quẹt lau lau. Móc ra coi thử nói chi: Chiều nay có độ!
Mà khổ thiệt. Đang đi làm có message nhảy vô. Phải tìm mọi cách lôi ra đọc cho dù đang bận. Để trong quần không yên. Không có check thì lâu lâu nó lại rung lên. Khó chịu! Thế là tìm cách chui ra phía sau máy, chạy vô trong restroom, hoặc đứng tại chỗ lơ láo nhìn quanh không có sếp thì bấm lẹ lẹ hồi âm cho kịp tin nóng hổi. OK. Got it!
Hồi trước ở VN gửi message là đỡ tốn tiền. Một cái text 500 đồng. Gọi một cuộc 2000 đồng/phút. Text cho nó rẻ.
Nhưng ở bên đây thì khác. Mặc dù phone còn dư phút, cùng một hãng gọi qua gọi về free nhưng mà vẫn cứ thích text. Một cái text mà bạn không mua trong plan của mình. Lỡ có ai gửi vô thì coi như 25cents nằm trong bill rồi đó. Vậy cho nên, ai nhiều chữ thì unlimited text. Nếu kiệm lời thì 300 hoặc 600 cái text một tháng cũng đủ xài.

Anh bạn Mr. Nhảm là điển hình trong vụ text này. Gọi phone vô, ít khi trả lời. Nghe cái voice message như vầy đây:  Hi. this is H.N.V.  Please send me a text message. You can also leave the voice message but the best thing to do, the best way to get... is give me a text message! Nói đi nói lại, nghe tới nghe lui thì gửi text là cách tốt nhất! Hehehe..

Mà message gửi qua gửi về rồi đâm ghiền. Lúc rảnh tay rảnh chân, móc cái phone ra là text. Gửi một lời chào buổi sáng. Khỏe không? Nhận được cái text hỏi thăm: Ê, làm chi đó mày? Coi như mình đã gửi đi và nhận lại được những nụ cười vui vẻ.

Nhận được message thì cũng trả lời liền. Và khi gửi message đi thì mình cũng mong nhận được reply hồi báo.
Cho nên. Lâu lâu lại lôi cái phone ra check check. Mặc dù túi quần không có rung lên nhưng mà vẫn cứ lôi phone ra check check. Lạ kỳ!

Saturday, November 19, 2011

Resize

Không phải là chuyện ảnh iếc như nhà Ms.Nguyen hay nhà anh Hoàng đâu. Tuần trước, thấy trời lạnh lạnh, trong người cũng rảnh rảnh nên cũng đi shopping như ai. Mà mình đi shopping thì cũng như mấy nhà ở bên East Coast đi chợ VN vậy đó. Năm bữa nửa tháng người ta đi mua nước mắm một lần. Năm, bảy tháng mình shopping một lần. Vô quơ được một mớ quần áo. Quần jean có, chemise có. T-shirt ngắn tay dài tay có, áo len mặc mùa lạnh có, tất vớ đủ cả.. Về nhà cắt bỏ mấy cái nhãn, mác. Ném vô máy giặt. Bấm nút. Rồi chạy vô ngồi coi trận banh cuối cùng của ngày chủ nhật - SNF.

Khi cái máy giặt kêu cái éeeccc báo là đã xong. Chạy ra lấy đồ chuyển qua mấy sấy. Lôi đống đồ ra. Rồi đứng cười ha hả một mình. Cái áo len mới mua size M thành size con nít như vầy đây.




Đem cho thằng nhỏ con của đứa cháu mặc thử để chụp tấm hình. Nó mặc xong rồi nó khóc ré lên vì tưởng là ép nó mặc luôn. Háháhá...

What wrong with your sweater? Đứa cháu hỏi.

No, I think what wrong with me thì đúng hơn.

Đúng là ba chớp ba nháng!

Friday, November 18, 2011

KɔUɟ !

Mọi người nói tôi lỗ mãng. Vô học. Bế tắc của ngôn ngữ. Sao cũng được.

Thật ra tôi đã không đọc cái tin này khi thấy cái tít ở trên báo NV cách đây mấy ngày trước. Lang thang đọc blog mấy nhà loanh quanh. Thấy có cái link. Thế là click vào. Chạy trời không khỏi nắng. Lần xuống coi tấm hình. ʞɔnɟ, man!
Tôi biết thế giới này có nhiều chuyện còn kinh hoàng hơn. Nhiều chuyện còn ghê bạo hơn.
Nhưng khi thấy tấm hình tôi bị shock! Không có phản ứng nào nhanh hơn lúc đó.
Sorry!

 
 

Thursday, November 17, 2011

Uống nước

Hôm nay thứ Năm, ngày của mình. Vậy mà hôm nay đi làm với tâm trạng lùng bùng. Rồi gặp chuyện. Cái job anh sếp giao để "set up" lên máy. Công việc lâu nay mình vẫn làm, quá quen thuộc.Vậy mà hôm nay không tập trung. Lớ ngớ thế nào đánh nhầm con số. Bấm máy chạy. Đứng xoa tay. Cục part rớt ra. Méo xẹo. Xong!

Nhảy qua máy khác làm. Load cục sắt lên để máy keep running cho kịp giờ. Lẽ ra phải kêu người phụ. Nhưng không muốn phiền. Loay hoay một mình. Bụp! Ngón tay bị kẹp. Chần một phát. Cái móng nứt ra. Máu đổ.

Ngày của mình sao kỳ vậy trời?

Are you OK today? Boss nhìn thấy, lắc đầu. Khi đứng giúp mình băng ngón tay. Mình nói với anh  bạn người Mễ làm chung: Tao có tâm trạng không được tốt. Tao mới "fucked up the part". Now, my finger.
You scary? Mày có lo lắng điều gì ko? What you mean? Oh, Ý tao không nói mày sợ đau, sợ chảy máu... That's fine. Nhưng bên trong của mày. Mày không muốn đụng đến, làm đến một điều gì hết. Keep everything away..

Oh, yeah! man. You right.

Hey, Thanh, you need drink more water. Dont drink too much beer or coffee. Water have a lots of oxygen. Good for your brain. Refresh!

Hahaha.. Anti-stress. Nhớ uống nước!

Please..

Không như những lần trước, mình post nhạc. Mong tìm trong âm thanh những cảm giác mơn trớn để khuây khỏa. Lần này mình post thơ. Đọc bài này trên thica.net. Như có những mũi tên xuyên thẳng vào tim khi đụng phải chữ nghĩa. Khuất phục và ngã gục thật sự.

Nếu không muốn đi hết con đường
Tác giả: Nguyễn Phong Việt


Nếu không muốn đi hết con đường…
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
làm ơn đi mà!
Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hãy thử cắn chặt môi…
Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
đi khỏi cuộc đời của mình…

Nếu không muốn đi hết con đường…
thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng
như một hạt mưa giữa trời nắng gắt…)
làm ơn đi mà!…
Làm ơn đi…
vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
chờ tìm thấy một người trong đời thật
vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
nghiệt ngã đến tận cùng…
Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương
cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…
sao không thử một lần đặt cược với trái tim?
Làm ơn đi mà…
vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!

Wednesday, November 16, 2011

For Tô-Graphy

Thấy nhà Lún, nhà Tuấn, nhà anh Hoàng, nhà chị Giá Sống khoe hình sắc thu. Lá vàng, lá đỏ đẹp rực rỡ.
Mình thì xin khoe hình hồ thu. Cảnh đẹp nín thở.
Mấy tấm hình này chụp cách đây 4 năm trước. Tưởng là bị mất đâu rồi. Lâu nay tiếc ngẩn tiếc ngơ. Bất ngờ lượm lại được cái card, tìm thấy mấy tấm hình, mừng như lượm được tiền. Vì trong hình mình chụp được cảnh trăng tròn trên hồ. Canh nổ con mắt và nín thở để không bị rung.
Hồi đó có thời gian, mình và 2 tên nữa leo lên xe và cứ lái đi. Đến cái Lake Powell này vào buổi chiều nên chụp được cảnh trăng lên. Hồ này ở Utah. Vô đến đây như cảm nhận được sự yên tĩnh vĩnh hằng.





Cảnh chụp trên đường đi. Đèo sừng sững và đường mênh mông. Vô định.





Thêm tấm hình cuối, không ăn nhập gì mà chỉ là ăn nhậu. Mà trước cảnh này không nhậu mới là lạ. Hahaha..

Saturday, November 12, 2011

For ladies (2)

Hôm nay thứ bảy đi làm bù cho ngày Black Friday sắp tới. Về nhà check email thấy bà cô ở Canada gửi cho cái link youtube này. Từ ngày có ipad 2, cái gì cô cũng forward qua. Thượng vàng hạ cám, đông tây kim cổ. Bả nói: Cứ rảnh rảnh là lôi ra quẹt quẹt, rồi gửi đi. Dễ ẹt.
Nay chia sẻ cho mấy chị ngày cuối tuần. Mấy anh coi cũng được. Hehehe..



Bon week-end!

Friday, November 11, 2011

Số con chó

Là số 11. Theo dân chơi lô đề. Ngày hôm nay trên tờ lịch có một loạt số 11.11.11. Nếu mình ở VN thì mình sẽ đi mua số đề. Bao lô Thượng- Trung- Hạ, đánh luôn cả số đầu, chơi luôn cả số đuôi. Hay còn gọi là bao 18 lô - nếu đánh hai con. Tất nhiên là số 11. Số con chó!

Sáng nay đi làm, gọi về nhà. Nếu ông già còn sống thế nào cũng nói ổng mua số đề.
Ông già thích mua số đề và cũng thường hay mua vé số.
Ngày nào cũng có xổ số. Liên tỉnh miền Trung từ Quảng Bình vô tới Khánh Hòa. Một tuần đủ 7 ngày là ổng "nghiên cứu" đủ bảy đài.
Buổi sáng ngủ dậy, con cháu đứa nào có nằm mơ thấy gì là kể ra để ổng nghiệm số.
Buổi tối đến giờ xổ số thì cái TV là của ổng. Lúi húi ghi ghi chép chép xong rồi dò dò. Sau 5 phút, ổng nhường TV lại cho cả nhà. Một ngày kết thúc của ông ba. Mình ngó qua. Ổng cười cười: Không ra chi!

Nhớ có một lần, lúc đó ở trên quê chưa có điện, chưa có TV. Chỉ nghe đọc kết quả xổ số qua radio. Ông ba chép lại rồi đem vé số ra dò. Bất ngờ, ổng ngoắc mình lại rồi chìa tấm vé số nói run run. Tao trúng an ủi. Tiếc quá!
Mình không nhớ giải an ủi hồi đó là bao nhiêu. Nhưng nhớ cứ mỗi lần vô số đề hay số kiến thiết là ông ba mua đồ ăn ngon ở tiệm dưới phố lên đãi cả nhà. Đôi khi ổng còn mua cả rượu cho mấy thằng con trai uống nữa.

Mỗi lần vô mánh lẻ thì các ông thường giấu các bà. Ông ba mình cũng vậy. Nhưng giấu làm sao được? Hôm nào thấy ông già xách đồ ăn ngon về là bà già nhắn hỏi: Ba mi trúng số đó hỉ?

Wednesday, November 9, 2011

Khắc khoải

         

Đừng có đuối!
Cần phải tin và hiểu.
Đừng có đuối!!!

Tuesday, November 8, 2011

Lụt

Huế mưa trắng trời.
Nước mưa, nước sông, nước từ thượng nguồn đổ về, nước do đập thủy điện xả tràn. Dâng ngập lai láng.
Lụt.

Nước dưới sông tràn lên bờ, dâng lên đường, bò vào sân, len vào nhà. Lội bì bõm.
Huế một năm mà không có lụt là điềm lạ. Miền Trung không bão là chuyện bất thường.

Gọi phone về nhà không được. Gọi loanh quanh các ông bà chị để biết tình hình. Nước dâng không cao nhưng mà xuống rất chậm. Nước ngâm hai ngày nay rồi.  Mọi đi lại đều bị gián đoạn. Chỉ có ngồi chờ nước xuống mà thôi.
Bà chị nói: Thấy nước lên thì lo. Nhưng mà vẫn chưa sợ. Vì lụt mà không có bão.
Khi nào mà thấy "trời mưa mô gió nấy" thì khủng khiếp vô cùng. Lúc đó, cả miền Trung từ vùng Thanh-Nghệ, Trị-Thiên, vô tận 2 miền xứ Quảng oằn ra mà thay nhau gánh cái lụt và cái bão trên vai. Cắn răng chịu đựng.

Nguyên cả miền Trung đang sống dưới một cái bong bóng nước khổng lồ. Thủy điện đầu nguồn tràn lan.Vỡ lúc nào không hay. Nghĩ đến điều không dám nghĩ.
Nhớ đến trận lụt năm 75-76 gì đó. Xuýt chết.
Rồi trận lụt năm 1998. Nước dâng chấm mái. Ông bà già ngồi trên nóc đôn nhà. Nhai mì sống cả tuần. Nếu lúc đó chỉ cần nước dâng 1-2 tấc nữa, lâu thêm một hai ngày nữa. Cả cái làng sẽ trôi. Không biết về đâu?

Bây giờ chỉ có Quê hương và Mẹ già.
Cầu mong bình an!

Thursday, November 3, 2011

Anh Lợi

Anh Lợi. Ông anh cousin của thằng bạn tôi ở MN, đã qua đời vì K-gan ở Saigon. Lúc 8PM, nhận được phone. Tôi ngạc nhiên vì giờ này bên đó bạn tôi chưa ngủ hay sao mà còn quỡn. Có chuyện chi buồn? Tôi hỏi đùa đùa. Nó báo tin. Tôi sững người.

Thằng bạn tôi cùng gia đình từ Huế vào SG ở lại nhà anh Lợi để chuẩn bị xuất cảnh. Tôi tìm đến thăm và gặp được anh. Ấn tượng đầu tiên về anh Lợi là một người đàn ông đậm người. Vui tính. Lạc quan. Hay đùa. Đôi mắt có nét hay cười. Tạo cho bạn cái cảm giác dễ gần. Thân thiện. Vậy là quen luôn.

Sau này, thằng bạn tôi đi rồi. Anh Lợi cùng vợ anh, chị Đoàn, nói: Mặc dù tụi bây chỉ là bạn của Phi, nhưng anh chị vẫn coi tụi bây như em út. Thế là chúng tôi tiếp tục giữ liên lạc và thỉnh thoảng gặp nhau.

Anh Lợi học trường Nông - Lâm - Súc. Làm việc ở Bình Dương. Anh làm cái công việc là tạo ra nhiều loại cây giống mới. Tôi còn nhớ anh đã khoe chúng tôi một loại ớt mà anh tạo giống được. Chỉ cần ngửi lòng vòng cái vỏ bên ngoài thôi cũng đã thấy cay. Huống chi xé ớt ra mà ăn thì anh cảnh báo. Cay shock tim!

Khi thằng bạn báo tin về sự ra đi của anh Lợi, một người trên thực tế không phải bà con gì với tôi. Nhưng giữa chúng tôi đã có chung một quan niệm đơn giản như thế này: Chúng tôi vừa mới mất đi một người mà chúng tôi đã từng gặp. Nói về anh. Quý trọng.
Cần phải chia sẻ điều này. Làm sao trong cuộc sống cố gắng đừng quên một điều gì đã từng là sự hạnh ngộ. Điều đó làm cho mình vui. Vậy thì giúp cho nhau đừng để mất cơ hội đáp đền. Quý hóa lắm.

Bốc phone gọi ngay cho đứa bạn khác ở SG để báo tin. Chưa trễ đâu. Vẫn còn thời gian để đến viếng. Ừ, chắc chắn tau sẽ đến. Thắp giùm tau nén nhang nghe Tiến. Nhớ đặt lẵng hoa. Nghe!

Cảm ơn cuốc phone của Phi. Cảm ơn lời hứa chắc nịch của Tiến.
Cảm ơn những cái duyên gặp gỡ để làm giàu sự quý mến người khác trong mỗi con người.

Chân thành chia buồn cùng chị Đoàn.
Cầu nguyện cho linh hồn anh Lợi sớm được siêu thoát.

Wednesday, November 2, 2011

Mắc kẹt

Chị và anh gặp rồi yêu nhau trong quãng thời gian làm sinh viên đại học. Sau 4 năm, tình cũng nhạt phai. Cả hai chia tay nhau với cả hàng trăm lý do. Như những cuộc tình sinh viên khác mà không ai có lỗi, hoặc chịu trách nhiệm cho số phận tình yêu của một thời đẹp nhất của mình.
Ra trường, chị lấy chồng và ở lại Sài Gòn. Anh cầm lấy mảnh bằng, theo công việc và đời anh lưu lạc.
Rày đây, mai đó. Anh lưu lạc và qua sống tận xứ người.

Thấm thoắt, họ xa nhau cũng đã 10 năm.



Lần về thăm nhà, anh tình cờ gặp lại chị trong buổi tiệc gặp mặt bạn bè.
Chị hỏi thăm anh về gia đình, về cuộc sống. Và nhận được từ anh một nụ cười buồn.
- Ừ, anh vẫn vậy.
- Còn em thì sao? Hạnh phúc chứ?
- Dạ.
Anh nhìn vào đôi mắt của chị và đọc thấy điều gì đó lẫn khuất ở bên trong. Trong buổi tiệc, anh tìm thấy ánh mắt chị thi thoảng dõi theo anh quan sát.



Anh trở lại với đời sống lẻ loi của mình. Đi làm rồi về nhà. Cuối tuần party hời hợt với đám bạn. Tẻ nhạt.
Chị vui vầy bên con, bên chồng. Nhưng vẫn không nén được tiếng thở thườn thượt mỗi khi ngồi một mình. Đêm vắng.



Sáng nay, trên đường đi làm. Bất ngờ anh nhận được điện thoại của chị. Hỏi han, bâng quơ một vài chuyện. Anh nghe tiếng chị thở dài. Im lặng.
Im lặng một hồi lâu. Chị dồn hết sức mình:
-Em nhớ anh. Trong giấc mơ của em có anh.

Im lặng, lại im lặng. Cả hai không nói thêm được gì.



Hình ảnh của chị theo anh suốt 8 tiếng ở sở làm. Rồi tiếp tục bám trong suy nghĩ của anh trên đường về nhà. Xa lộ nhiều làn xe. Kẹt cứng.

Con người luôn bị ném vào trong một tình thế kẹt cứng nào đó trong đời sống. Giống như anh hôm nay. Anh bị mắc kẹt trong giấc mơ tạo phản của chị.

Tuesday, November 1, 2011

Tăng dân số

Dân số thế giới tăng vùn vụt. Update tin tức cho nó có tính thời sự một chút. 7 tỉ người. Nhiều người nhìn vào con số có thể đếm được này mà cảm thấy khủng khiếp, rồi có những nhận xét khác nhau. Mình nhìn vào tình trạng nhân mãn dưới góc độ vui vui một chút.

Dân số tăng có nhiều nguyên nhân. Do xã hội phát triển. Do khoa học phát triển. Giúp người già sống lâu. Lượng trẻ em tử vong giảm đi. Điều này quá đúng.
Nhưng nghĩ lại tăng dân số cũng do xã hội không phát triển, người ta chả biết làm gì ngoài chuyện tăng sức lực lao động theo nghĩa bóng lẫn đen.
Rồi do hòa bình lâu dài và chiến tranh ít đi. Cái chủ trương "make love not war" cũng góp tỷ lệ cho phần thêm dân số.
Nhưng nghịch lý hơn khi nhìn vào thế hệ "baby boom". Cái kết quả dân số tăng lên cũng có nguyên nhân từ những lần thế chiến mà ra.

Người Việt Nam mình hay nói: giận thì giận mà thương thì thương. Điều này, theo ý tui cũng có thể đem lý giải cho việc tăng dân số. Không cần phải đến mùa Thu, hay mùa Xuân gì ráo trọi. Mợ Lún mới la làng Thu không bầu, Thu không bầu. Đùng một cái dân lên tới 7 tỉ. Trở tay không kịp. Hehehe..

Bữa hôm trước, nhà Ms. Nguyen có viết cái cảm xúc vợ chồng giận nhau. Mình cảnh báo còm vui. Coi chừng tăng dân số! Hihihi..

Kể thêm chuyện này. Mình có đứa cháu con ông anh cousin. Về VN cưới vợ rồi tay xách nách mang một vợ một con qua đây được 3 năm. Vợ thì chân ướt chân ráo mới qua. Chồng thì ham vui bạn bè nhậu nhẹt đều đều. Nên vợ lẫy chồng, chồng buồn giận vợ rồi có thêm một bé La (vì vợ chồng hay la nhau) được sinh ra làm chứng.
Mà cũng vui nha, mỗi lần chồng bị vợ giận thì xách phone gọi cho mình rồi chú cháu kéo nhau đi ăn. Giận bữa trước bữa sau là vợ nó gọi qua hỏi han hôm qua chú cháu ăn gì? Ăn ở đâu? Sao về trễ? Đi về khuya? Quả là thiệt ngộ.

Mấy tháng trước lại nghe đứa chồng thông báo: Vợ con dính bầu được ba tháng mà chú cháu anh em bạn bè phát hoảng. Mình nói vui: con người ta tính tuổi theo năm. Vợ chồng mày tháng nào cũng giận thì hèn chi tuổi của mấy đứa nhỏ lấy số tháng đem ra mà tính. Không biết chuyến này là bé Lẫy hay cu Hờn?

Giận càng nhiều thì yêu càng tợn. Nói ba lơn cho vui nhưng dân số tăng thì quả thiệt đáng mừng.