Mình và Bằng, hai thằng chỉ biết vỏn vẹn một thông tin rất mỏng về anh Quảng và Quang: Đang xây căn nhà của ai đó ở con hẻm trên đường ĐBP gần ngã tư Hàng Xanh. Vậy là hai đứa lọc cọc trên chiếc xe đạp đi từng con hẻm, thấy căn nhà nào đang xây lở dở là chạy đến hỏi. Nhà nhỏ thì đứng ngoài nhìn người, hỏi loanh quanh một vài người thợ. Không phải thì bỏ đi. Nhà lớn thì đấm cửa. Xin lỗi. Rồi cũng bỏ đi. Hỏi nhiều quá đâm ngại và nản nên cả hai thằng thay nhau kêu tên anh Quảng và Quang. Thằng này: Anh Quảng ơi! Thằng kia: Quang ơi!
Chồm người qua hàng rào, ghé mắt qua lỗ khóa cửa sắt rồi gào tên thằng bạn, tên của ông anh thằng bạn.
Rồi cũng gặp. Quang nhào ra. Ôm chầm nhau mừng húm. Mình từ bỏ đời may công nghiệp ở Tân Bình. Nhận kiếp phụ hồ quận Bình Thạnh từ ngày đó.
Vất vả. Cực. Nhưng mà vui. Sống nhàu nát. Nhưng rất đã. Suốt ngày vật lộn với xi-măng, cát đá, sắt thép. Đêm về thư thái cùng nhau bên chai rượu, két bia, chuyền nhau cây guitare và hát cho nhau nghe. Hát. Giống như kể cho nhau thân phận của riêng mình.
Tất cả đều là dân miền Trung. Kẻ Huế, người Quảng, lưu lạc xứ người chẳng có gì ngoài cái giọng trọ trẹ ni nớ mô tê.
Bài này đoạn đầu giúc giắc hơi khó hát. Mấy anh em thường gào đoạn điệp khúc.
...Em có nghe bi ai tình ai ấp úng
Thương ai lạc loài, ăn mày xán lạn ngày mai
Đêm ni ai say đất lở, em ơi có nghe rạn vỡ
Vạn mảnh ly tan theo chuỗi cười
Bên tê thành phố tráng lệ
Giai nhân nằm khoe lõa thể
Bên ni phố vắng ôi lòng ngoại ô...
Đêm nay nhớ về Saigon. Nhớ anh em bạn bè. Nhớ cái quãng thời gian làm phụ hồ.
Chao ôi là tình!