Chiều thứ Sáu, ngày 14 tháng Ba. Đang dạo dạo trên FB thì bất ngờ màn hình pop-up lên tấm hình chú Ánh từ FB của anh bạn. Cái gì mà R.I.P? Có hoa mắt không vậy? Gởi tin nhắn qua. Không ai đùa giỡn chuyện như vậy được. Vậy là Chú Vũ Ánh đi thật rồi...
Ông là một nhà báo đáng kính ở quận Cam.
Tôi khẳng định như vậy. Và tôi tin điều tôi nói ở trên là đúng.
Nhớ lại thời kỳ học việc trong tờ NV, ngoài sếp trực tiếp là anh H.N, thì người mà tôi được làm việc rất nhiều là chú Vũ Ánh. Hồi đó, ông làm chủ bút, và thường xuyên trực tòa soạn cuối tuần. Còn tôi, anh học việc, thì tất nhiên cũng luôn luôn được giao việc cuối tuần. Tôi chạy đi lấy tin. Trưa vội về viết bài. Hai chú cháu thường cùng nhau nhai bánh mỳ chợ Cũ hoặc Lee- Sandwiches (vì cuối tuần anh bếp của tòa soạn nghỉ). Phòng biên tập hồi đó vốn đã ít người, cuối tuần chỉ có hai chú cháu. Ông lọc cọc gõ trên bàn phím. Thỉnh thoảng nghe tiếng ông đằng hắng. Ho.
Rồi tôi bỏ việc làm báo. Một hai năm sau thì ông và anh H.N cũng xếp đồ đạc, sách vở bỏ vào thùng ra đi trước sự hớn hở của những người biểu tình ở quận Cam.
Nhưng ông vẫn làm báo. Vẫn đường hoàng, mực thước và chính trực trên những bài viết của mình. Tôi đặc biệt rất thích đọc những bài viết theo lối kể chuyện của ông. Giọng văn ông viết chứa nhiều tình cảm. Rất nhiều lần sau này tôi được gặp ông, và tôi phát hiện ra rằng: mỗi lần bắt tay, tôi luôn nhận được từ ông một luồng ấm áp.
Tôi nhớ không lầm, thì có một lần chú Phan, một biên tập viên của tờ NV, nói với tôi rằng: Nghề báo không phải là ngành thời trang.
Sự so sánh này tất nhiên là không hẳn đúng. Nhưng tôi nghĩ câu nói này cũng có cái lý. Sức trẻ xốc vác có thể hoàn toàn phù hợp với việc lăn lộn săn tin. Nhưng tính mực thước, sự điềm đạm và kinh nghiệm của tuổi nghề khiến cho bài viết có thêm nhân cách.
Chú Vũ Ánh là một nhà báo có nhân cách đáng kính trọng.
Ông mất quá đột ngột, khiến cho những người có quen biết ông đều cảm thấy bàng hoàng.
Thật buồn và cảm thấy tiếc quá!
Xin vĩnh biệt Chú Ánh, một nhà báo chính trực!
Vài hàng sơ lược về tiểu sử của chú Vũ Ánh - một trong số những người đáng kính mà tôi may mắn được gặp ở trong đời.
Nhà báo Vũ Ánh (cũng là tên thật của ông), sinh năm 1941 ở Hải Phòng, còn có bút hiệu khác là Vũ Huy Thục. Trước năm 1975, từ 1964 phục vụ tại Hệ Thống Truyền Thanh Quốc Gia đến sáng ngày 30-4-1975, với các chức vụ: phóng viên mặt trận 7 năm, rồi trưởng phòng Bình Luận, Chánh Sự Vụ Sở Thời sự Quốc tế và Quốc nội cho đến 10 giờ sáng 30-4-1975. Ngoài ra, ông còn cộng tác với các nhật báo Dân Ý, Báo Đen và Sóng Thần vào những năm chiến tranh.
Sau 30-4-1975, đi tù cải tạo dưới chế độ Cộng sản 13 năm, trong thời gian này bị nằm “chuồng cọp” mất 5 năm liên tiếp vì chống lại chế độ lao tù và ấn hành tờ Hợp Đoàn (báo chui trong trại giam). Được thả về gia đình với 5 năm quản chế, mưu sinh bằng lao động chân tay cho đến khi được định cư ở Mỹ theo diện HO năm 1992.
Sang Mỹ, chú Vũ Ánh trở lại nghề báo và truyền thông: Nhật báo Viễn Đông Kinh Tế Thời Báo (TTK), Nhật Báo Người Việt (TTK và Chủ Bút), cộng tác với nhật báo Việt Herald. Đồng sáng lập đài Văn Nghệ Truyền Thanh (VNTT), Việt Nam California Radio (VNCR) và làm việc ở đó 10 năm, cộng tác với Đài Truyền Hình SBTN, hiện cộng tác với Tuần báo Sống, trong vai trò Cố vấn Biên tập.
Chú Ánh mất chiều ngày 14 tháng Ba, năm 2014. Hưởng thọ 73 tuổi.