Friday, December 23, 2011

Đố vui có thưởng

Bận bịu cuối năm. Bu theo mấy cái Bowl Champion của Football College. Bị ho gà. Bỏ bê blog mấy tuần nay. Hôm nay chánh thức bing-bong rung chuông nghỉ lễ. Lịch party dài dài cho đến sang năm. Tính là nhịn. Không uống biết có được không? Lễ lạt, chén thù chén tạc. Tới đâu hay tới đó!

Còn đúng một tuần là qua năm 2012. Tổng kết cái blog này bằng một câu đố. Có treo giải thưởng đàng hoàng. Một trăm đô-la. Và giải này xin dành tặng cho Giỏ Thị của blog chị Lana. Mong mọi người tham gia và đừng khiếu nại để góp vui  cho xóm blog.

Đố rằng:
Trên cơ thể tự nhiên của con người được cấu tạo nhiều cơ quan, bộ phận chức năng. Và tất cả được phân bố rất là hợp lý. Bộ phận nào có một thì được cấu tạo nằm ở giữa. Cơ quan nào có hai thì có vị trí phân bố rất cân đối là nằm ở hai bên. Ví dụ như: Hai con mắt: nằm ở hai bên. Một lỗ mũi; thì nằm chính giữa. Hai đầu gối: nằm ở hai bên. Hai ngón chân cái, hai cái cùi chỏ, hai vú... tất cả đều được phân chia hai bên trái phải rõ ràng. Thậm chí, cơ quan, bộ phận sinh dục nam và nữ cũng được phân theo vị trí "chuẩn không cần chỉnh" là nằm chính giữa. Nói chung thì mọi vị trí đều rất cân xứng và hài hòa. Mọi người cứ nghiệm đi sẽ thấy. Ngoại trừ những cơ quan trong nội tạng như tim, gan, túi mật, thậm chí ruột thừa chỉ có một thì được nằm không chính giữa của cơ thể.
Vậy có cơ quan nào? Bộ phận nào trên cơ thể con người có hai mà không nằm ở hai bên không?

Ai giải được thì giúp cho chị Lana lãnh thưởng. Hihihi..

Bà con nghỉ lễ cả tuần. Tha hồ mà suy tư ngẫm nghĩ.
Tối về nằm mò mò rờ rờ. Biết đâu lượm được một tờ trăm đô.

Giải thưởng chỉ có một. Dành cho người nào giải ra đúng và nhanh nhất. Vì vậy xin phép kiểm soát comment. Ai mà thấy comment của mình xuất hiện thì chắc chắn giải bị người khác ẵm. Hehehe..
Thời hạn: Kể từ hôm nay cho đến hết ngày 31Tháng Mười Hai, 2011.

Chúc mọi người Giáng Sinh an lành và Năm Mới 2012 vui và khỏe.

Wednesday, December 7, 2011

Một chuyện không vui

Chuyện xảy ra ở chỗ làm sáng nay. Khi đang đứng làm, có một chú đứng tuổi bước vô. Nói gì đó với đứa con ông chủ. Thằng này không hiểu gì. Gọi mình lại. Mình hỏi chú: Có chuyện gì vậy chú? Chú hỏi ở đây có mướn người làm không?. Dạ, cái này con không biết. Chú đi vô trỏng hỏi ông chủ ở trong văn phòng đi. Cậu là chủ ở đây hả? Dạ không phải. Vậy cậu có biết chỗ nào cần người làm không? Dạ cái này con cũng chịu. Mà con nghĩ hãng này chắc là không. Chú muốn công việc thì đọc báo NV đi chú. Trang quảng cáo việc làm. Nhiều khi con thấy có những nơi cần người làm đó.
Ai đến tìm việc nếu gặp mình. Mình đều nói vậy.

Chú tiếp tục nói. Mình không nỡ bỏ đi. Hoàn cảnh của chú bây giờ là vợ đang nằm hospital. Cậu có thấy xung quanh đây chỗ nào cần người làm không thì chỉ giúp? Con thực sự không biết chú ơi. Thấy chú tiếp tục nài nỉ. Mình cũng nói thiệt tình. Chú biết tòa báo NV không? Ở đường Bolsa đó. Trước mặt Phước Lộc Thọ. Vô đó mua tờ báo rồi đọc... Mình chưa nói dứt lời thì chú tiếp tục. Chú cần việc làm một vài ngày thôi. Kiếm tiền quay về. Chú ở San Jose, bị lay off. Chú chuyển về Portland. Mấy tháng nay không có việc làm. Chú lái xe từ trên đó xuống Anaheim, để muốn gặp mấy đứa em nhưng không gặp. Gọi phone tụi nó không có nghe phone. Tụi nó làm nail ở chỗ nào đó xa lắm.

Nghe tới đây, mình cảm thấy lo lắng cho tình cảnh của chú. Trời, sao chú ẩu vậy? Sao không có chắc chắn mấy người em của chú không có nhà, mà xa xôi trên đó chú lái xe xuống đây? Bây giờ chú lái xe ra chỗ Phước Lộc Thọ đi. Chỗ đó người VN mình đông. Nhiều khi kiếm được việc gì đó. Mình sốt sắng chỉ cho một người đồng hương VN, lớn tuổi, đến từ xứ lạ.

Xe tui hết xăng rồi. Nghe đến đây mình tính tặng cho chú $20. Thực sự lúc đó trong đầu đã thoáng nghĩ rất nhanh đến những trường hợp mà mình đã từng gặp nhiều người đứng xin tiền đổ xăng ở các cây xăng dọc đường. Mình đã từng giúp như vậy. Và sau đó biết rằng đã bị lừa. Cảm giác bực lắm.

Đến giờ breaktime cậu ra chỗ cây xăng giúp cho tui đi. Tự nhiên mình bị khựng lại. Cảm giác bực bội của những lần trước sau khi biết mình đã bị lừa, bây giờ nổi lên phòng thủ. Chú tiếp tục nói. Tui sẽ chạy về...
Mình thay đổi ngay lập tức.
Từ cảm giác lo lắng cho người cơ nhỡ, mình quay qua bắt bẻ. Chú nói sao vô lý quá vậy? Một bình xăng sao mà chạy về tới trên đó? Chú đi không chuẩn bị gì sao? Chú lái cả mười mấy tiếng từ trên đó xuống. Chú biết nó như thế nào rồi. Bây giờ chú về mà xe không có xăng. Người không có tiền là sao? Vô lý quá! Chú có credit card không? Chú tiếp tục phân trần. Lên freeway, ra ngoài kia có người giúp tiếp. Thực sự muốn nổi dóa với chú này quá! Lúc đó muốn rút tờ $20 ra đưa cho chú. Nhưng lý trí lạnh lùng của mình bảo ngưng lại. Thoáng nghĩ, đưa cho chú tiền sẽ là khiếm nhã khi mình vừa mới muốn nổi quạu và lý lẽ. Nhưng trong thâm tâm thì muốn tặng tờ $20. Thực sự muốn lắm, nhưng đã không mạnh mẽ thực hiện. Ngại. Sợ. Nghĩ là chú sẽ tự ái không nhận đồng tiền khiếm nhã của mình.

Trước khi bỏ đi. Chú nấn ná mắng lại mình một câu: Cậu không giúp người ta mà lại nói người ta vô lý!
Thôi chết rồi! Tại sao mình lại đòi hỏi chuyện đúng sai trong cái hoàn cảnh đang cần sự giúp đỡ? Đã từng răn mình ở những bài học về lòng nhân đạo, về lòng từ tâm. Vậy mà...
Lý trí thui chột đã xé toang tấm áo choàng tình cảm để phơi trần sự tệ hại  trùng trục. Đứng xấu hổ.

Ác lắm không?
Xấu xa lắm không?
Hay là quá sensitive?

Trên đường đi làm về, mình cứ áy náy và dằn vặt cái chuyện này. Mặc dù mình đã bám víu vào cái xe của chú. Thấy bóng loáng hơn xe của mình để tìm sự an ủi. Sự bám víu trơn tuột!
Không biết chú sẽ nghĩ gì? Còn mình sẽ nghĩ mãi đến chuyện này. I hate myself vì đã không làm được một chuyện dù là rất nhỏ.
Mẹ sẽ rất buồn khi biết mình đã không nhân hậu, dù chỉ là phút chốc!

Một câu chuyện không mấy gì vui.
Một bài học đáng nhớ cho bản thân.
Viết ra để rút kinh nghiệm.

Sunday, December 4, 2011

Kỷ vật của Ba

Hôm nay ở VN là thứ Hai. Ngày 11 tháng 11 ÂL, ngày giỗ của Ba.
Những đứa con của Ba. Đứa vì hoàn cảnh sống khó khăn, đứa vì công việc, đứa vì ở quá xa xôi.. đã không tề tựu về đông đủ để thắp cho Ba nén nhang. Sau ba năm đại hạn tang chế.

Nhưng không vì vậy mà mang tiếng bất hiếu. Tất cả đều đang hướng về nhà. Những đứa con có mặt ở nhà hôm nay, đã thay thế cho những đứa vắng mặt, đem tình cảm của tất cả 8 đứa con về bên Ba với niềm nhớ thương đầy tôn kính.

Rồi bạn bè của con cái, người gửi chai rượu, đứa gởi gói bánh, người gửi lời thăm hỏi... dâng cúng trong ngày hôm nay. Tình cảm quý hóa vô cùng. Cảm ơn tấm thịnh tình của bạn bè.

Hôm nay mình ở đây. Mang nỗi bùi ngùi nhớ về ông Ba nhưng không quá buồn lòng. Tuy xa xôi cách trở, nhưng cố tìm một điều gần gũi. Lần giở những tấm ảnh về kỷ vật của ông Ba. Nhìn và nhớ. Nhớ rồi tiếc. Tiếc vì đã chưa làm gì. Thì Ba đã đi thật xa.

Bàn máy may hiệu Singer- đạp xoành xoạch suốt cuộc đời 

Xe đạp lỏn tỏn ngày hai cuốc lên làng về phố

Giày và dép. Số 49. Đôi bàn chân dài đã đến lúc nghỉ ngơi

Cái phản này cha và con thường nằm nghe đài khuya

Chiếc mũ phớt. Gọng kính gỉ sét và cái radio nghe xổ số, nghe đài khuya

Đồ chơi, hàng điện tử yêu thích của ông già

Chiếc xe đạp điện mới xài được một vài tháng

Chỉ có vậy thôi.
Ba năm mãn tang. Thời gian ngắn của tiếc thương sẽ chóng hết. Thời gian dài của nhớ thì vẫn mãi mãi tiếp tục dài.
Siêu linh tịnh độ.
Cúi lạy.

Thursday, December 1, 2011

Time

Tháng 12 rồi. Năm hết tết đến. Mới tuần rồi no nê ca bài con gà Tây, trên tivi thấy lá vàng lá đỏ. Bây giờ ra đường thấy hai màu green va red. Tối lên, đèn đóm nhấp nháy nhảy nhót theo điệu Jingle Bell. Thời gian. Có 365 chân. Chạy rất lẹ.

Bắt đầu từ tháng này, mọi người có thể sẽ nói về chuyện thời gian. Khi thời gian sắp hết cũng là lúc mọi người bàn tán về nó.
Hôm nay đi làm về, ghé tiệm cắt tóc luôn. Và tất nhiên, câu chuyện mình nghe được từ baber shop của mấy chị cũng về thời gian, cũng kết luận là thời gian trôi nhanh quá.

Thời gian của mọi người được tính bằng chuyện này, chuyện kia. Làm được cái này cái kia. Thời gian đọng trên con trên cái. Hoặc bị thời gian đập tạo ra những nếp nhăn như kiểu mợ Lún.

Còn thời gian của mình? được tính bằng sợi tóc nó mọc dài ra. Đem đầu cho người ta cạo, rồi chờ đến mấy tuần sau lại đem thời gian đi cạo.

Trên đường lái xe từ tiệm cắt tóc về nhà. Khái niệm thời gian cứ bám vào đầu. Mình ngẫm nghĩ và cảm thấy tức cười với ý nghĩ.

Thời gian, đối với mình. Thiệt là vô duyên thúi! Hehehe..