Monday, October 31, 2011

Be yourself

Viết blog tâm sự và có được bạn bè ở xa hoặc gần. Trút những nỗi niềm lên con chữ và mừng là có người đồng cảm dù đã gặp mặt hoặc chưa bao giờ gặp mặt.

Niềm vui, nỗi buồn. Cũng vứt lên đây.
Thói hư tật xấu của mình, hoặc tính tốt nết đẹp của ai đó mình bắt gặp. Cũng viết ra đây.

Tuy nhiên, có những chuyện mình có quyền giữ lại cho riêng bản thân. Được chứ?
Nếu viết ra được cảm xúc tốt về người. Thì cũng nên nhìn thấy được tình cảm không đúng dành cho mình.
Không thiên vị.

Halloween. Be yourself.

Sunday, October 30, 2011

Flying high

1. Dành cho những người đã từng, và vẫn còn iêu mến nhạc của ABBA.

2. Dành cho những người thích cái hình ảnh tự do tung cánh rất ngầu của Eagle.

3. Mặc dù tối hôm nay, SNF, The Eagles đè bẹp The Cowboys với tỉ số 34 - 7. Bay xa. Nhưng bay chưa cao, vì game ra under. Hehehe.. Nhưng vẫn dành sự đặc biệt cho các fan của đội banh cà na - The Eagles của Philadelphia.

Lên núi

Đầu óc trống rỗng. Không biết làm gì. Bỏ rơi mấy thằng bạn cafe Bolsa sáng thứ Bảy. Vậy là leo lên xe đi, mặc dù không biết đi đâu. Tới đâu thì tới. Ở California có highway #1. Chạy dọc theo bờ biển. Đi rồi. Hôm nay chọn highway #2. Theo về hướng núi.
Núi bao giờ cũng hiền hòa. Cô độc trong tĩnh mịch. Người đến quấy động ồn ào chút xíu đó rồi lại đi. Bỏ núi ở lại.
Dọc đường, có một hai thị trấn nhỏ nằm khép nép tựa lưng vào núi. Một hai quán ăn phục vụ khách chủ yếu là dân chơi motor cycle. Vì đường ít người đi lại, nhóm người này thỏa sức lả lướt trên những con đường ngoằn ngoèo, những đoạn cong đầy ngoạn mục. Tiếng máy xe nhả ra những âm thanh xé vào lòng núi. Phá bĩnh. Nhưng không đủ sức chiếm lĩnh cái không khí tĩnh lặng vốn có. Núi vẫn sừng sững.
Thấy có rất nhiều trails suốt dọc đường đi. Dành cho những người có sở thích hiking. Lầm lũi đi. Nhẫn nại đi. Chỉ có cách này mới làm cho núi khuất phục. Nghĩ trong bụng là phải sắm đồ nghề thôi.
Ở trên cao mới thấy được cái chập chùng. Đi vô rừng. Đứng trước biển. Hoặc chèo thuyền trên suối, trên sông thì thấy mình hòa với thiên nhiên. Nhưng khi đứng trên núi mà nhìn xuống thì mới có cảm giác của sự thưởng ngoạn.
Không bao giờ quên cái cảm giác đứng trên đỉnh núi Kim Phụng ở Huế cách đây gần hai chục năm. Lạ lắm. Ấn tượng lắm. Thằng bạn tên Thư và mình, đã liều lĩnh leo lên tới đỉnh Kim Phụng với cái bi-đông nước lạnh và một mo cơm vắt muối mè. Không một chút kiến thức gì về núi rừng. Chỉ một mớ lộn xộn không đầu không đuôi mấy câu thơ Tagore đọc suốt dọc đường. Cả hai thằng cứ nhắm thẳng hướng núi mà đi vì nghĩ đơn giản rằng: đường thẳng là đường ngắn nhất.
Điều thú vị nhất, và cảm giác đã nhất lúc đó là căng lồng ngực để hít thở và đón ngọn gió ngay trên đỉnh núi. Cả hai thằng hét vang lên rồi chuyền nhau uống từng ngụm nước mãn nguyện trong cái bi-đông.
Bình thường nhìn lên thì thấy núi sừng sững che kín mặt. Mù mịt không biết có cái gì ở mặt núi bên kia. Lúc bấy giờ đứng trên đỉnh Kim Phụng nhìn xuống và mình ngạc nhiên khi thấy được cuộc sống khác nữa. Thấy làng mạc. Thấy con người li ti di động trên cái tông màu đất đỏ hoét rất ấn tượng ở bên kia núi. Cảm giác đặc biệt vô cùng. Khám phá. Lạ lẫm.

Lên núi, không chỉ đơn giản thử thách chính mình, rồi tự hào chinh phục đứng trên đỉnh của núi. Mà quan trọng hơn là biết và thấy được những gì ở phía núi bên kia.

Friday, October 28, 2011

Xôi Microwave

Xôi Google
Mình mà post cái này lên đây thế nào cũng bị óe. Gác Xép thành Chái Bếp.

Đọc bên nhà của Tanya có người comment là nấu xôi bằng nồi cơm điện không ngon, bị nhão nhoẹt.
Mình có kinh nghiệm về vụ nấu xôi à nha. Nấu xôi bằng microwave.
Ai chưa biết thì xin mách nước. Cái này học được từ một anh bạn làm chung hãng. Thi thoảng 2 anh em nấu xôi để ăn sáng trong giờ breaktime. Đặc biệt là mùa lạnh sắp đến. Xôi được nấu nhanh, gọn, kiểu dã chiến. Ấm bụng buổi sáng.

Cách làm:

- Đổ nếp sau khi đã vo sạch vào tô (khoảng 2/3 lượng nếp trong tô,). Ngâm trước 3-4 tiếng đồng hồ. Nếu ngâm được lâu thì càng tốt.
- Đổ nước ngâm nếp ra, thay nước sạch châm vào ngang bằng, xâm xấp mặt nếp.
- Wrapping miệng tô bằng loại giấy bọc, cuộn, nilon.
- Bỏ vô microwave bấm 5 phút.
- Lấy ra trộn, xới đều hạt nếp. Wrapping lại.
- Bỏ tiếp vào microwave bấm thêm 5 phút nữa.
- Đem xôi ra. Nóng hôi hổi, vừa thổi vừa ăn. 

Ai muốn ăn xôi đùi gà rô ti, xôi thịt hon, xôi cánh gà chiên nước mắm... Thì: Microwave xôi xong. Mở blog nhà chị Chôm Chôm, nhà của Tanya rồi vừa ăn xôi vừa nhìn hình cũng khoái.

Xôi microwavve. Gác Xép can do it. Why not you guys?

Tuesday, October 25, 2011

Thu Bolsa

1. Nghèo. Và thiệt là tội nghiệp như thế này đây. Một vài chiếc lá chưa kịp vàng đã khô queo rồi lủi thủi rụng một cách tức tưởi. Lá chết.

Hình: PV Ngọc Lan

Còn Thu của người ta giàu có và rực rỡ như vầy đây. Vàng rơi, vàng rơi. Thu mênh mông. (Thơ Bích Khê)

Hình: Google

2. Nhà Cap làm một series nhạc Thu Việt. Mình bổ sung ăn theo nhạc Thu Tây. Nhắc tới mùa lá chết thì nhớ đến bài hát nổi tiếng Les Feuilles mortes. Bài này ai ai cũng nghe qua ít nhất là một  lần.

Bản tiếng Pháp, tiếng Anh có ở khắp nơi. Nhiều ca sĩ trình bày từ Yves Montand qua Edith Piaf - Nat King Cole đến Eric Clapton... Ai hát cũng hay. Nhưng mình thích bản của Eva Cassidy trình bày nhất. Nghe rất nhẹ nhàng nhưng lại trĩu lòng. Ai đang tâm trạng mà nghe thì thể nào mắt cũng rơm rớm.

Buồn. Hay.

Sunday, October 23, 2011

Denny's

Là nơi mà chúng tôi thường kéo nhau tụ tập ở đây để chọc nhau cười cho đã mỗi khi một người nào đó trong nhóm bị trúng đạn. Khuya mấy cũng đi. Mỗi khi nhận được "lệnh" tin nhắn, báo giờ tập trung thì các thành viên phải lo đến sớm. Nếu không, khi bước vô mà thấy mấy tên kia nhe răng ra cười là hiểu. Tối hôm đó mình phải bao show.
Lần này đặc biệt là không phải đi rút tên cho kẻ bị tử thương nào. Mà là nhai chiếc xe mới mua của mr. Nhảm.

Bình thường thì nhà Lan Hiếu bao giờ đến cửa của Denny's cũng bị đón bởi nụ cười đắc ý của mr. Nhảm và Gác Xép. Hiểu hàng. Luật là luật. Không bao giờ du di. Chồng đưa bill cho vợ, vợ đọc xong thì lại đẩy về phía chồng. Hehehe..

Tối hôm qua. Vợ chồng nhà này đi sớm hơn thường lệ. Cười tít mắt. Chưa có bao giờ, đẹp như hôm nay.
Kế đến là Gác Xép. Bước vô ngồi tán láo với Lan Hiếu mà không mảy may lo nghĩ chuyện bao show vì biết chắc tối nay mr. Nhảm đăng cai.
Riêng mr. Nhảm hôm nay đúng là nhân vật quan trọng. Cứ thủng thẳng ghé chỗ này, lượn chỗ kia để mua cái này cái kia. Tụi nó gọi phone đến thì buông một câu thẳng thừng: Ngồi đó đợi đi! Rồi tiếp tục làm chuyện riêng đến hơn nửa tiếng sau mới lò dò đến.

Thôi kệ. Ngồi đợi lâu thì có dịp mài răng.

Mặc dù bị tụi nó ngoạm cũng kha khá nhưng xem ra mr. Nhảm không xi-nhê gì vì chiếc xe hãy còn mới.

Ăn uống no nê từ lunch trưa rồi đến tối dinner, nhưng nhà Lan chỉ khen có một câu: chiếc xe này cái logo có màu xanh đèm đẹp. Hahaha..

Gác Xép tui thì: Thôi em biết rồi. Xe này cũng như xe kia. Khỏi ngồi test xe. Xe ai người đó chạy. Hihihi..

Nhưng chưa xong nha. Phải nhúng chiếc xe trong nồi lẩu và phải có beer. Rửa xe phải có nước thì mới đúng nghĩa là đem xe đi rửa.

Sương đêm





Saturday, October 22, 2011

Lạt mềm buộc chặt

1. Hy vọng ngôn ngữ có được tính chất thuyết phục để thay đổi cách nhìn, cách suy nghĩ. Và mình khẳng định rằng những thay đổi đó hoàn toàn không làm mất đi bản thân lâu nay, mà ngược lại sẽ làm cho chính mình hoàn thiện thêm. Giàu có trong tâm hồn hơn. Thấy cuộc đời thật dịu dàng, đáng yêu hơn. Và tình yêu đến thật dịu ngọt.

2. Hãy tìm thấy mình trong tha nhân. Sự ghét bỏ người khác làm cho mình thiếu niềm tin vào bản thân. Để rồi quày quả tỏ thái độ đối xử tệ bạc với tất cả bằng cách thu mình lại trong cô độc của sự đố kị.

3. Nói trong lúc này sẽ không có tác dụng gì. Và mình tự hỏi: Sự bướng bỉnh có làm cho con người ngã vào nhau gần hơn? Đây là một cách đặt câu hỏi tìm lối thoát. Biết là như vậy, nhưng mình hoàn toàn không thích sự lì lợm. Cách thức cổ điển nhất của sự thấu hiểu là hãy biết lắng nghe. Đó là giác quan thứ sáu.


Friday, October 21, 2011

Gu lạ!


Tôi được một người bạn giới thiệu về một cô ca sĩ trẻ. Rồi đưa cái CD, album đầu tay của cô ca sĩ, với cái tựa "Rồi Cũng Xa". Một cái tựa rất thường, nếu không nói là sến. Nhưng mà tôi hứa là sẽ đi nghe ủng hộ vào đêm ra mắt CD ở Q Lounge. Hẹn gặp.

Trước hôm ra mắt CD, tôi đi dự sinh nhật của một anh bạn. Anh là một người thích văn nghệ, đến party nhà anh chủ yếu là để hát hò. Vì anh bạn chơi trong một nhóm thích văn nghệ, hay ngồi cafe Gypsi để vỗ đàn thùng. Đến nơi, mới biết là không chỉ trái đất tròn, California nhỏ, mà vùng Quận Cam còn quá nhỏ. Toàn gặp là người quen. Lại được gặp cô ca sĩ này, được giới thiệu một cách ví von là một trong những hoa dại làm nên cái vẻ đẹp thiên nhiên của rừng hoa dại thích ca hát ở Quận Cam.
Gọi là ca sĩ không biết có đúng không? Vì Trần Ngọc Yến không tên tuổi. Không trường lớp. Thích hát và hát ra chất của riêng cô.

Một gu lạ.

Thường thì, một cái hoa lạ vì màu sắc. Lạ vì có mùi hương đặc biệt.  Lạ vì có hình dáng, lá cành nhìn rất lạ.
Đằng này, bông hoa lạ này biết reo lên được những thang âm vốn ít được nghe, hoặc được sáng tác ít ỏi trong thể loại ca khúc có chất Jazz, hoặc Blues cả trong lẫn ngoài Việt Nam.
Cô hát chứ không có  í à í ơi như một số ca sĩ VN gạo cội chọn lối phá cách. Cô hát chứ không ầu wơ wơ wớ wớ..ớ tru tréo quằn quại để mà giãy chết như thể là ngày mai không còn được hát của một số ca sĩ nổi tiếng hay làm.

Giọng khàn khàn. Cô hát vì cô như con chim đến từ núi lạ. Ngứa cổ hát chơi.*

Thôi, nghe nhạc đi. Để thấy những ca từ đau đáu buồn của Blues. Giai điệu khắc khoải của Jazz  trong những sáng tác của Việt Nam chính hiệu.

Chán
         

Đã hết rồi
         

(*) Thơ Xuân Diệu

Ý tưởng của một phim ngắn

Hôm trước có dịp được ngồi nói chuyện với Tùng- nhân vật trong loạt bài phóng sự của Ngọc Lan. Tùng kể về cuộc sống ở trong tù. Nói về cảm giác bị ngợp thở, bị tù túng trong bốn bức tường và song sắt trong thời gian đầu tiên. Mười bảy năm ở trong một không gian chật hẹp và Tùng bị ám ảnh về điều đó.

Bây giờ được tự do. Tùng vẫn có nỗi sợ hãi của sự tù túng và cảm thấy ngợp thở nếu ngồi trong phòng đóng kín cửa, hoặc mỗi khi nằm ở trong khách sạn một mình và ngước mắt nhìn lên trần nhà. Khi Tùng nói đến cảm giác đó. Mình đã lóe lên trong đầu cái ý nghĩ và nói với chị Lan và anh Hạo Nhiên rằng: cái kinh nghiệm đó của Tùng có thể làm được một đoạn phim. Một đoạn phim rất ngắn về cảm giác.

Lâu nay suy nghĩ và cố tìm ý tưởng:

- Nhân vật ngồi trong phòng kín. Và bốn bức tường chuyển động về phía anh ta. Khoảng không gian thu hẹp dần dần. Nhân vật sẽ diễn tả trạng thái cảm xúc khi thấy bức tường di động và khoảng không bị dồn lại, trần nhà sụp xuống từ từ.  Có thể là kháng cự, la hét, sợ hãi, bức bối, tuyệt vọng, thậm chí điên loạn... Mọi trạng thái tâm lý cần phải bộc lộ ra hết.Và Tùng đã trải qua tâm lý này. Vì vậy có thể Tùng sẽ là nhân vật này.


- Tuy nhiên, vẫn chưa nghĩ ra cái kết thúc như thế nào. Muốn có một cái kết thúc bất ngờ và lạ. Cái gì sẽ xảy ra đối với nhân vật khi trần nhà chạm đáy, tường vách bốn bên nhập vào nhau? Kết thúc làm sao mọi người ngạc nhiên, và tạo cảm giác sửng sốt cho người xem. Muốn có một cái kết thúc thú vị.

Làm thì không biết khi nào sẽ làm. Nhưng cứ viết ra đây cái ý tưởng và mong mọi người góp ý kiến, cho thêm  vài ideas về cái kết của phim ngắn.

Thursday, October 20, 2011

Hên

1. Cái hên đầu tiên cần phải nói đến là mình nhận được quà tặng từ Philadelphia.  Chủ nhật trước đây hai tuần, mình nhận được quà. Buổi chiều. Bạn của bạn đem xuống. Mình vốn ham chơi. Gọi phone liên tục. Cuối cùng quà cũng được trao tận tay. Cảm ơn rối rít người gửi và người đem quà. Quà tặng này hên thiệt. Vì Eagles thua liên tục. Nhưng tuần rồi. Eagles thắng Red Skins. Trận banh không có hay nhưng vẫn thắng. Rõ ràng, hay không bằng hên.
Một lần nữa, cảm ơn người tặng quà. Hên sắc Hến. Hihihi..(update)
I have joined in your group - the Philadelphia fans!










2. Cái hên thứ hai là mình nhận lại được cái phone cũ rích của mình sau khi đã để nó nằm chỏng gọng giơ que ở nhà bank 30 phút mà không ai ngó ngàng đến.
Đi làm về, ghé nhà bank. Lúi húi viết viết, rút cái phone ra để coi cái ngày, tháng, rồi để quên trên bàn luôn. Sau khi  "have a good day" với "bank teller", đâm thẳng một mạch ra cửa. Về nhà, phát hiện điều là lạ. Quày quả quay lại.  Nhìn lên bàn, thấy không có. Nghĩ là cái phone "đi" thiệt rồi. Gặp cô nhân viên đang đứng ở cái quầy "customer service". Hỏi một câu rất ngớ ngẩn:
Anh để quên cái phone ở đây, em thấy có ai lượm của anh không? Cô nhân viên hỏi lại: Phone của anh loại gì? Màu gì? Màu đỏ. Loại iphone đời đầu. Nói xong cô kéo cái hộc bàn ra. Cảm ơn rối rít. Quên hỏi tên người ta.
Cũng hên nữa là lúc đi làm về, mình có gọi cho một anh bạn, nhưng miss call. Sau đó anh bạn check phone và gọi lại cho mình đúng lúc cái phone đang nằm chèo queo ở nhà bank. Nhờ cuộc gọi đó, cô nhân viên nghe phone của ai nằm trên bàn mà reng, nên đã trả lời phone rồi cất giùm luôn. Hên thiệt là hên. Có được bạn thân, gặp được người tốt.
Hôm nay có dịp gặp lại cô nhân viên và đã hỏi tên. Em tên là Uyên. Nhờ anh Tuyên bạn của anh gọi mà em mới nghe điện thoại của anh.
Cảm ơn Uyên và cảm ơn Tuyên.

3. Hên tiếp theo là bỗng dưng khi không mình cưới được vợ. Không biết tin tức từ đâu ra mà O Xuân có được rồi thông báo cho mọi người. Mình không muốn đính chính, vì mọi người sẽ nhận thấy điều gì là giỡn, cái gì là đùa vui. Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn O Xuân đã thông báo trước cho mọi người. Sau này mình có lập gia đình thì coi như đã có thông báo rồi. Mọi người không bận tâm. Khỏe re. Hehehe..

4. Thông thường, khi gọi phone thì có khi năm lần bảy lượt chuông reng mới nhận được trả lời. Thậm chí, có khi miss call luôn và không được gọi lại cho dù có để lại voice message. Vì vậy, khi gọi cho một ai đó mà nhận được phone trả lời liền thì mình hay đùa là chiều nay đi mua vé số. Cái này gọi là hên.
Hôm nay thứ Năm, mình gặp được chuyện hên hơn nữa là vừa sáng sớm, mới leo lên xe, lôi phone ra để chuẩn bị tám buổi sáng trên đường đi làm. Mình chưa kịp gọi thì nhận được phone gọi vô. Hahaha.. Vụ này gọi là vé số chưa kịp mua thì đã có người mời. Mua đi chú, chiều nay bảo đảm chú vô.
Hên quá trời là hên.

Túm lại. Phone. Gọi qua gọi về rất là quan trọng. Có những số phone được save trong phone list mà chả bao giờ gọi. Cuối cùng quên luôn, không biết là ai mặc dù có tên hẳn hoi. Bạn bè dần dần ít thân thiện  hơn và xa  cách ngàn trùng cũng vì do ít gọi phone. Thi thoảng cũng nên gọi cho người này, check voice message rồi gọi cho người người kia, hoặc cố gắng trả lời phone khi có thể.
Để mà lỡ có ai ngủ quên chưa dậy đi làm thì nhờ cú phone của mình báo thức mà không đi làm trễ. Hoặc nhờ mình gọi điện thoại mà chủ nhân nếu có để phone đi lạc thì cũng biết đường về. Hoặc khi mình gọi một cuốc phone là có khi gợi lại cho nhau biết bao điều nhớ.

Nói chung, phone là giúp cho người khác hên. Và nên make a call.

Wednesday, October 5, 2011

Vĩnh biệt Steve Jobs

 
February 24, 1955 - October 05, 2011
Chào vĩnh biệt Steve Jobs. Một nhà sáng chế máy tính. Một người giàu có. Một người biết nhìn xa trông rộng. Một Phật tử. Một người đã góp phần thay đổi cuộc sống hiện đại của chúng ta.

R.I.P Steve Jobs. You 're ROCK!

Một ngày làm fan của San Diego

Tuần vừa rồi, đang đi làm thì anh bạn gọi vô. Hey, chú, cuối tuần này đi San Diego coi football không? Tui đang online, thấy có good deal. Nếu ok thì tui book vé.
Vì đang lờ khờ chưa biết làm gì đó cho đời nó vui lên. Ừ, thì book đi! Trước khi cúp phôn, mình còn nói với thêm: Kiếm phía home team side để làm fan mà còn la hét.
Trận football giữa San Diego-Chargers và Miami - Dolphins của nhà chị Cap diễn ra vào lúc 1 giờ chiều. Sáng Chủ nhật, sau chầu cafe, 10 giờ sáng là ba tên leo lên xe theo hướng San Diego trực chỉ.
Đi đến nơi đã thấy như vậy rồi.
Banh chưa đá nên cứ ở ngoài tha hồ mà nhậu nhẹt. Cũng thuộc loại dân kinh nghiệm nên ba tên cũng đã "Grab some Buds to become NFL fans". Nếu không, vô trong sân thì chẳng thằng nào chịu đi mua beer, beer thì đắt, một ly hòm hòm nó hét lên tới $10, 1/4 miếng pizza đểu nó chém 8 đồng. Giữa chốn đông nghẹt người, uống cho đã, ăn cho đã đi rồi mới biết cái cảnh xếp hàng đi toa-let. Ngồi ở hàng giữa thì lên xuống ra vô thiệt là bất tiện.
Mời bà con coi hình:

Thôi, khỏi tường thuật lại trận football. Trận này San Diego thắng, đành sorry chị Cáp. Mặc dù Eagles của mình cũng thua nhưng bù lại coi đỡ mấy em cheerleaders của đội Chargers.
Một ngày say nắng, say beer, say hơi người, say banh cà na, say ghệ tóc vàng. Về tới Little Saigon, làm tô phở nóng, vậy là xong một ngày chủ nhật.

Sunday, October 2, 2011

Khoe hình những người nổi tiếng

 Hôm qua, tham dự buổi ra mắt CD - Tình yêu lên ngôi- của nhạc sĩ Phạm Anh Dũng, nhằm gây quỹ cho VAALA để làm nhiều dự án To Creat Community. Trong đó có một dự án lớn là chuyển ngữ cuốn "Nghệ Thuật Tạo Hình Việt Nam Hiện Đại"của Huỳnh Hữu Ủy, nhằm đưa vào các thư viện các trường đại học, thư viện các tiểu bang ở Hoa Kỳ để giới thiệu về nền nghệ thuật tạo hình VN. Theo lời họa sĩ Ann Phong, Chủ tịch của VAALA thì những dạng công việc này lẽ ra là của một quốc gia, chứ không phải công việc của một hội thiện nguyện - non profit - như thế này. Vì vậy bà kêu gọi sự giúp đỡ của mọi người.

Khi đi dự những hoạt động này, mình có cơ hội gặp được nhiều người nổi tiếng. Trong đó có bà cụ tóc bạc đẹp lão này. Mừng là bà cụ vẫn khỏe, và đến dự những buổi sinh hoạt như thế này.

Trong buổi này còn có cô con gái của bà cụ tham gia hát để đóng góp cho chương trình nữa. Thật là đặc biệt.

Khi nói về bà cụ tóc bạc này, tôi nhớ đến ca khúc Kỷ Niệm mà mỗi lần tôi nghe là có cảm giác như đang xem một cuốn phim chậm. Quay từ từ, đi từ ngoài vào trong. Những khuôn hình được quay bằng âm thanh.
         

Còn đây là người nổi tiếng chụp hình với người nổi tiếng khác.


Nói như bạn Xiêm thì mình ở gần mặt trời, nên được hưởng nắng nhiều.