Wednesday, August 31, 2011

"Đôi dép Empedocle"

Mấy tuần rồi, bà con bloggers lên tiếng hà rầm về cái vụ anonymous ghé nhà quăng đá. Và có người đã nổi máu xung thiên lượm đá ném lại, rồi lời qua tiếng lại, rồi thể hiện cái quyền làm chủ của blogger nên delette cái còm, rồi có nhà phát bệnh mà đóng cửa, khiến cho bạn bè hớ hớ không biết chuyện chi? Hihihi..

Đến lúc chị Cáp đưa cái vụ án mạng xảy ra giữa thật - giả rối rắm của người và nickname, mà đài ABC có phát trên TV thì xem ra thế giới online cũng lắm nhiều điều phức tạp. Nghĩ đến mấy chuyện vừa rồi, khiến cho tôi lại nhớ đến đoạn văn ngắn của nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường trên báo Thanh Niên, tôi được đọc cũng khá là lâu, khi ông nói về Empedocle.

Empedocle là một triết gia, nhà y học và cũng là nhà thơ cổ đại người Hy Lạp. Cái chết của Empedocle đã trở thành huyền thoại khi ông nhảy vào miệng núi lửa Etna và ông tin sẽ được như thần linh, khi ông chết để lại đôi dép trên miệng núi.

Tôi nhớ và tôi ấn tượng cái mẩu viết rất ngắn đó khi nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường chọn hình ảnh "đôi dép Empedocle" để luận bàn về chữ danh của người nghệ sĩ, của nhà văn, và suy rộng ra là về sự hiếu danh của con người. Cũng theo nhà văn họ Hoàng thì những người nghệ sĩ, nhà văn, nhà thơ.. để lại trước tác của mình như vết tích đôi dép của Empedocle. Đó là sự lưu danh và họ trở thành bất tử.

Nay có mấy chuyện lình xình vừa rồi. Tôi ngẫm nghĩ...
Trước tiên là xin lỗi mấy bác anonymous có tên có tuổi nha. Sự hiện diện của quý vị là niềm vinh hạnh của gia đình xóm blog chúng tôi. Kính!
Nhưng với mấy bác anonymous mà mợ Lún gọi là tặc danh? Họ thì chắc chắn là không bất tử, nên họ càng  không muốn lưu danh. Ặc ặc..

Vậy chớ có cần để lại tên không? Để tên lại mà làm giề?

Tất nhiên, trong đời thường, xem nhẹ chữ danh là một điều tích cực nếu đem đối sánh với những kẻ hám danh phù phiếm. Nhưng về thực chất. Danh, cái tên gọi là khẳng định sự hiện hữu của mình trên đời. Nó như là một điều nói lên sự công bằng và tính minh bạch cho sự tồn tại, có tên gọi để phân biệt chính anh là ai, mà không thể lẫn lộn với người nào khác?!

Đời thường thì cần danh mà kêu, còn ở trên cyber world thì càng lại phải lưu danh để có trách nhiệm với những gì liên quan đến bản thân mình, với những gì mình viết ra. Internet là phương tiện hữu hiệu của thế giới văn minh. Sử dụng cái công cụ văn minh thì cần phải thể hiện cái sự biết của mình. Đó là tự do đi kèm với lòng tôn trọng.

Kể ra mà nghe: Trước khi có blog, tôi thường tham gia vào các forum, các diễn đàn và chọn cho mình một cái nickname. Dùng nickname của mình như một thứ vũ khí để mà đi đấu khẩu. Sau này tôi nghĩ, nếu mình lấy cái tên thật của mình, cũng chả có ai biết mình là ai. Chẳng lẽ người ta theo mình về nhà để lôi đầu mình ra dần cái tội là chuyên đi chưởi lộn? Hoặc giả sử, nếu có lỡ miệng nói nặng với ai điều gì, khi mình đi ra ăn phở ngoài Bolsa, chả lẽ người ta gặp mình rồi la toáng lên bớ làng bớ xóm thằng này chưởi tui trên diễn đàn "chơi chim cá kiểng"? Hahaha.. Thiệt là chuyện hoang đường!
Rồi từ đó về sau, tôi lấy tên tôi đàng hoàng. Thanh Nguyễn hoặc Nguyễn Thanh thì có mà nhiều như rác! Tôi lại tham gia các diễn đàn và cũng tranh luận tùm lum. Cũng bị mắng là dốt, là khờ nhưng lại nhận được cách xưng hô là "bác" chứ không phải là "cu Cá Kèo", "thằng Hotdog" như hồi xưa kia nữa. Có tên có khác!

Và một khi tôi không còn là vô danh, không còn thời của những nickname, tôi nhận ra một điều rất hay là tôi đã vượt qua chính bản thân mình. Tôi điềm tĩnh và tự tin hơn và đặc biệt là không trở nên hèn hạ. Tôi đã không còn sợ hãi. Vì điều hay lẽ phải mà tôi biết tôn trọng người ta và đòi người ta cũng phải tôn trọng lại mình. Fair!

Vì vậy, thưa mấy bạn anonymous!
Thế giới  bên ngoài, thế giới online hay ảo thực lẫn lộn của thế giới blog, của cyber world. Tất cả diễn ra chỉ là những điều không có gì bền vững. Nhưng không vì vậy mà mình trở nên lẫn khuất. Hãy để lại dấu chân, để lại cái tên, hoặc để lại dấu tích đôi dép của mình... theo chiều hướng của sự tự do nhưng biết cách tôn trọng để thấy mình mạnh dạn và có tự tin hơn như Empedocle đã làm là gieo mình xuống lửa.

16 comments:

  1. trời, lại là cái vụ anonymous nữa à.... Bà con nói chưa chán sao? OK, sẵn đà, mình sẽ mần 1 bài luôn! Bà con nhớ đón xem! :D

    ReplyDelete
  2. Thấy cái tựa tưởng mới mua dép mới rồi lên blog khoe. :)

    ReplyDelete
  3. tự xưa giờ làm gì tui cũng tương cái tên cha sanh mẹ đẻ lên, ngay cả khi làm báo cũng chưa từng nghĩ đến chuyện lấy bút danh. Nhưng giờ nhân những vụ này lại tính chuyện có nên lấy nickname là Anonymous để đi gây chiến không đây, hahahaahah, đầu tiên là với những người xuất hiện ở đây như nhà Đậu, nhà thị Hến, chẳng hạn, kakakakka

    ReplyDelete
  4. đôi dép lượm đâu mà đẹp vậy ? kỳ nay tặc danh không còn biết chít nữa thì thôi hén ...

    ReplyDelete
  5. @Lún:
    Nhìn sao ra một đôi vậy quạ sĩ?

    ReplyDelete
  6. É, vì tức khí nên người ta đi chọc, và cũng vì tức khí nên mất khôn, còn đâu mà nghĩ đến danh với dự hả Gác :-P

    ReplyDelete
  7. Mấy anh chị gài tracker thế nào cũng kiếm ra được, ít ra cũng có IP, rồi dùng phương pháp loại trừ mấy người quen ra.

    ReplyDelete
  8. em nhin hoai ma hong thay ra chiec dep ma moi nguoi noi...

    ReplyDelete
  9. @Mh:Hưởng ứng cái vụ mần thêm nha.:)

    @Lún:Mọi nhà noái chiện nhỏ nhẹ mà. Mấy bác í ko chết đâu nhưng chắc là thông cảm. Hahaha..

    NgocLan là tặc danh thơ ngây. Chưa tới nhà để tỏ mà ngoài ngõ đã hay. Hihihi..

    ReplyDelete
  10. @Chị Ba: Dép mua ở swap meet, hàng good will đó chị Ba.

    @Chị Titi: Chọc để mà vui, hoặc đóng ý kiến, góp ý cò để mà học hỏi trao đổi kinh nghiệm thì quá tốt. Và cũng thiệt là vinh dự ! :)

    @LGO:Track mà làm gì. Mục đích chỉ để mà vui vẻ nhỏ to thôi mà. :))

    ReplyDelete
  11. @Bumle Bee: Cám ơn đã ghé và để quên lại "chiếc dép". Hihihi..

    ReplyDelete
  12. to Đậu: hai chiếc dép đó, hai chiếc chấp lại một rồi ép lại thành ..RÁC đó. Dòm thiệt kỷ mới thấy nha. .

    to À- no- ni- nặc ở khắp nơi: em mà bị bà con blog ỉ thế có tên tuổi, có nhà cửa đàng hoàng rồi bề hội đồng mà ép em, đánh em kiểu vưà đấm bên miền Đông nhảy tuốt sang miền tây xoa xoa , rồi từ california lên Seattle đấm tiếp tơi bời vậy ( chỉ vì em thả bomb nặc danh ) thì thì ...em nhục tới xương. Em sẽ làm một hệ thống blog của các Anonymous mà em dọng lại chứ em để yên à. Nhục lắm các anh ạ. ( Hahahah)

    ReplyDelete
  13. Bác này biết PR ra phết, giật cái tít cứ tưởng là ngâm kíu về cái gì vĩ mô lém, hóa ra là cái vụ nặc danh. Đọc xong, ngẫm lại đúng là bức xúc thiệt. Hì hì.

    ReplyDelete
  14. Anh trai, viết entry mới để đưa tiếp đôi giày lên đi anh. Đôi dép nằm đây lâu rồi :-)

    ReplyDelete
  15. Gác bận hay là không có feeling để viết vậy?

    ReplyDelete
  16. @Lana và OXuan: Tại computer down, và có phần nhác nhớm. Hihihi..

    ReplyDelete