Friday, September 30, 2011

Lan man sau khi buồn

Những hẹn hò từ nay khép lại
Thân nhẹ nhàng như mây..(TCS)


1. Tôi thường lấy lời của bài hát này để trả lời cho những câu hỏi không có lời đáp, mỗi khi bạn bè phát hiện ra tôi có cái gì đó trục trặc, khang khác. Bài này nghe Pulse, thằng cháu của đứa bạn, hát ở Thanh Đa cách đây 10 năm. Và tôi nhớ hoài vì Pulse đang ở độ tuổi đôi mươi, lại chọn bài nhạc rất ít được phổ biến so với những ca khúc nổi tiếng xưa, hoặc thời thượng của Trịnh Công Sơn để hát thời đó.

Là sinh viên Bách Khoa, theo chơi trong nhóm bạn của ông chú, tuy có cách biệt về tuổi tác, nhưng Pulse thích về văn chương, nghệ thuật. Pulse làm thơ, nói về âm nhạc, chúng tôi bàn luận về triết học. Thích cà phê cà pháo, uống rượu và tôi nhớ hắn rất khoái chí khi được cho cuốn tiểu thuyết của Milan Kundera.
Nhóm chúng tôi thường tụ tập nhau hát ca và kháo đủ chuyện ở trên đời. Một quãng thời gian phong phú. Khó quên.

Sau này qua định cư ở Canada, Pulse tiếp tục đi học. Và Pulse có email nói là rảnh rang, hắn có lấy một vài credit của lớp triết học nữa. Thật là thú vị.
Rồi bất ngờ, cách đây mấy năm, chú cháu gặp nhau ở California. Lòng vòng một vài nơi, tôi đưa Pulse đến thăm mộ của Nguyễn Tất Nhiên. Đây là điểm thăm đặc biệt cho những người yêu thích văn nghệ, thi ca trong cái Tour Little Saigon của tôi.


Mộ của Nguyễn Tất Nhiên nằm ở vị trí rất đẹp, dưới một tán cây to. Chúng tôi đến thăm không hương không hoa. Chỉ có nỗi nhớ kéo con người gần lại. Khi đứng bên mộ, cả hai cùng nhau buột miệng nói đây là một thiên tài của thi ca miền Nam.

2. Hôm qua có một entry nhớ một người, nhớ mệt. Được mọi người chia sẻ nhiều.   Nhìn thấy comment của mọi người mà hoảng. Không biết làm sao mà trả lời từng người. Mong mọi người nhận cái entry này thay cho lời cảm ơn.

3. Hôm nay lại nhớ lan man người này, người kia. Nhớ về câu hát của Trịnh Công Sơn, nhớ về Nguyễn Tất Nhiên, nhớ về Pulse. Nhớ vui. Nay đem ra kể với mọi người.

Cảm ơn blog. Có chuyện vui, chuyện buồn, chuyện nhớ gì, bất kỳ một kỷ niệm gì. Viết một vài hàng ít ỏi, rồi quăng lên blog. Như trút được nỗi niềm. Như thêm được lời động viên. Cùng chia sẻ, tặng cho nhau là vậy.

4. Viết entry này cho kịp hết tháng Chín. Chạy theo thời gian mà bở hơi tai.

          

14 comments:

  1. Em cũng thích Như một lời chia tay lắm anh à, và em cũng đang nhớ vài người nữa. Mong một lần được qua Little Saigon, nhưng giờ thì không được rồi, em sắp phải về VN rồi ạ.

    ReplyDelete
  2. Nỗi buồn của người không vì ta,niềm vui của người không do ta và nỗi nhớ của người cũng không dành cho ta..."đau lòng ta muốn khóc,đau lòng ta muốn khóc"

    ReplyDelete
  3. Đùa chút thôi(làm Gác hết hồn,hihi). Ổn rồi hén! Đã thấy nỗi nhớ buồn, rồi nhớ mệt , đến nhớ vui. Mong bạn Gác sẽ có được nỗi nhớ mang hương vị và cảm giác của hạnh phúc :)

    ReplyDelete
  4. Mộ bác NTN này ở thành phố nào vậy anh?

    ReplyDelete
  5. Nếu chạy theo thời gian thì tốt rồi, chỉ sợ thời gian đi mà ta đứng lại.

    Bảng lảng, tản mát, hoang hoải... có lẽ là tâm trạng bởi mùa thu. Nhớ - không buồn (như cái entry này) là thu đẹp rồi, ha Gác.

    ReplyDelete
  6. Vẫn thấy gì đó mang mác buồn.

    ReplyDelete
  7. 1 chuyen tinh buon, D thich bai hat..

    ReplyDelete
  8. @Ngân: Không đi Cali chuyến này để biết Little Saigon thì cũng tiếc thật. Nhưng em thật là giỏi khi đi được nhiều nơi, được thấy và có thể học được nhiều thứ. Chúc bình an.

    ReplyDelete
  9. @Hoatulip: Cảm ơn nhiều. Và không có hết hồn vì ổn rồi. :)

    ReplyDelete
  10. Thanx Lana. Vì chạy theo mùa Thu mà thành ra như vậy. :)

    ReplyDelete
  11. @Bác Đỗ: Lan man vậy thôi bác. Sau cơn mưa đọng lại chút nước trên thềm. :)

    ReplyDelete
  12. @LGO: Mộ NTN nằm ở nghĩa trang tên Peek Family, Westminster City, thuộc vùng Little Saigon.

    ReplyDelete
  13. Thanx chị D. lâu ngày ghé lại. Vui khỏe ha! :)

    ReplyDelete
  14. Thanks anh. Khong biet khi nao lai co dip di LS.

    ReplyDelete