Mình và Bằng, hai thằng chỉ biết vỏn vẹn một thông tin rất mỏng về anh Quảng và Quang: Đang xây căn nhà của ai đó ở con hẻm trên đường ĐBP gần ngã tư Hàng Xanh. Vậy là hai đứa lọc cọc trên chiếc xe đạp đi từng con hẻm, thấy căn nhà nào đang xây lở dở là chạy đến hỏi. Nhà nhỏ thì đứng ngoài nhìn người, hỏi loanh quanh một vài người thợ. Không phải thì bỏ đi. Nhà lớn thì đấm cửa. Xin lỗi. Rồi cũng bỏ đi. Hỏi nhiều quá đâm ngại và nản nên cả hai thằng thay nhau kêu tên anh Quảng và Quang. Thằng này: Anh Quảng ơi! Thằng kia: Quang ơi!
Chồm người qua hàng rào, ghé mắt qua lỗ khóa cửa sắt rồi gào tên thằng bạn, tên của ông anh thằng bạn.
Rồi cũng gặp. Quang nhào ra. Ôm chầm nhau mừng húm. Mình từ bỏ đời may công nghiệp ở Tân Bình. Nhận kiếp phụ hồ quận Bình Thạnh từ ngày đó.
Vất vả. Cực. Nhưng mà vui. Sống nhàu nát. Nhưng rất đã. Suốt ngày vật lộn với xi-măng, cát đá, sắt thép. Đêm về thư thái cùng nhau bên chai rượu, két bia, chuyền nhau cây guitare và hát cho nhau nghe. Hát. Giống như kể cho nhau thân phận của riêng mình.
Tất cả đều là dân miền Trung. Kẻ Huế, người Quảng, lưu lạc xứ người chẳng có gì ngoài cái giọng trọ trẹ ni nớ mô tê.
Bài này đoạn đầu giúc giắc hơi khó hát. Mấy anh em thường gào đoạn điệp khúc.
...Em có nghe bi ai tình ai ấp úng
Thương ai lạc loài, ăn mày xán lạn ngày mai
Đêm ni ai say đất lở, em ơi có nghe rạn vỡ
Vạn mảnh ly tan theo chuỗi cười
Bên tê thành phố tráng lệ
Giai nhân nằm khoe lõa thể
Bên ni phố vắng ôi lòng ngoại ô...
Đêm nay nhớ về Saigon. Nhớ anh em bạn bè. Nhớ cái quãng thời gian làm phụ hồ.
Chao ôi là tình!
Những câu chuyện đời, thật nhớ và thích thú.
ReplyDeleteNhững lúc hạnh phúc nhất thì lại hay nhớ những tháng ngày cực khổ heng!
ReplyDeleteBay gio Gac con lien lac duoc voi cac anh ay khong?
ReplyDeletenhững câu chuyện quá khứ thì lúc nào cũng đẹp và làm mình nhớ mãi ha anh!
ReplyDeleteH cũng thích KL hát bài này lắm.
ReplyDeleteĂn mày sán lạn ngày mai...
đó là năm nào hả Thanh?
Có nhiều lúc tưởng quên, nhưng rồi không bao giờ quên được những ký ức của ngày xa xưa đó hén Gác.
ReplyDeleteNhắc chuyện réo tên, hồi đó Đậu về lại VN trong chuyến thăm nhà năm 96, ghé 41 Hoàng Diệu tìm người bạn xưa. Chủ mới bảo nhà đó dọn đi lâu rồi, lên đường Mai gì gì đó (tự dưng quên mất cái tên) - Thế là 2 đứa con gái cứ đi dọc con đường đó mà réo tên bạn xưa. Nghĩ lại ngố thiệt.
Tui thấy ông post entry này lúc 2 giờ sáng là biết ông nhớ lắm rồi.
ReplyDeleteAnyway , đây là một trong những bài hát tui thích đó. Thanks
anh Đỗ: Dạ, cám ơn anh.
ReplyDeleteDQuy và Lou: Ừ, chuyện vui chuyện buồn chi cũng nhớ. Nhớ đến đâu kể đến đó. :)
@Thu: Còn giữ liên lạc với hai người bạn. Anh Quảng thì bận quá không gặp được.
@Hương: Năm 1995 đó Hương. Nghề phụ hồ ở SG hồi đó "hot" lắm. Hihihi..
ReplyDelete@chị Ba: Khó mà quên lắm chị Ba. Vì nó luôn mix với thực tại.
@chị Hằng: :) Thanks.
Bữa nào kể chuyện thợ hồ nghe nha. Sống nhàu nát. Mới nghe đã thấy sướng rồi. Mà nhàu làm sao, nát như thế nào, đã đến độ nào. Thì phải từ từ mà kể tiếp nha.
ReplyDeletecái chữ "nhàu nát' làm mình si nghĩ từ sáng tới giờ. Mần sao mà lên cái tranh ta ? ( cụng giống như chữ Ô Sẻ nhà Phú làm mình choáng cả một thời gian á )
Lún: dễ lắm, vẽ 1 bức tranh lên tờ giấy, vò nát thành 1 cục, rồi trải thẳng ra, chụp lên hình, nó sẽ diễn tả chữ nhàu nát, nát nhàu :)
ReplyDeleteThấy bác nhắc ề SG ngày xưa của bác với những ngày đi cày đêm về lai rai với bạn bè, ca hát với cây đàn guitar cũ kĩ. Tặng bác bài này
ReplyDeletecho thêm hương vị
http://www.box.net/shared/ia3psmnt03emluel4zy5
Sorry Gác,
ReplyDelete@ Lún ơi, hỏi anh DH mượn tấm vải hôm trước làm phông chụp hình rồi Lún vẽ lên là được như ý.
Nhắn với Gác là đã ngồi với Lừng, đã nhắc về vụ "Sát thủ đầu mưng mủ", và vì Lừng bận kín nên Thứ 7 này Lana sẽ đi ngó nếu kiếm được sẽ tặng Gác một cuốn.
ReplyDeleteviết gì mà đọc nghe muốn khóc...
ReplyDelete