Thursday, February 21, 2013

Giáp năm

Hình: Mấy ông anh quỳ lạy dâng sớ trong lễ cúng
Hôm qua, ở nhà làm đám giỗ Mẹ tôi. Anh chị em về đông đủ. Thiếu mỗi mình. Gọi điện thoại về hỏi thăm thì nghe kể bà con, người lối xóm đến đám giỗ đông đúc lắm.

Tuổi thơ của Mẹ gặp điều bất hạnh. Bà ngoại mất khi Mẹ tôi còn bé, ông ngoại ở vậy, gà trống nuôi một đàn con. Mẹ được ông ngoại gửi vào Đà Nẵng nhờ gia đình ông bác trông nuôi và cũng để phụ giúp việc nhà. Nhà bác làm thông phán cho Tây, nên nhờ vậy Mẹ tôi được biết thêm cái chữ và qua đó, có một lần tôi tình cờ phát hiện ra một điều, bà Mẹ quê của tôi có thú vui tao nhã mỗi lúc rảnh rang: đó là đọc sách.

Tôi còn nhớ như in hình ảnh Mẹ tôi ngồi bên hiên nhà, say sưa lật giở từng trang cuốn tiểu thuyết dày "Trăm năm cô đơn" của Gabriel Garcia Marquez.

Một bận  ngồi nghe Mẹ kể chuyện xưa: khi còn ở nhà bác thì có lần ông anh lớn đến thăm. Được anh mua cho cây cà-rem, sợ bà bác nên không giám ăn, giấu sau đống củi chờ lúc làm xong việc nhà, canh lúc bác ngủ thì chạy ra kiếm cây cà-rem. Rồi Mẹ tôi đứng khóc hu hu tiếc rẻ cây cà-rem "ai đã ăn mất" mà sót lại cái que chỏng gọng. Cả đám anh em chúng tôi nghe chuyện rồi phá lên cười. Cười chảy nước mắt.
Mẹ cũng là người thích coi tivi. Ngoài phim truyện, cải lương... thì Mẹ tôi đặc biệt thích những chương trình về khoa học đời sống, về thiên nhiên hoặc động vật hoang dã. Mẹ tôi thường bảo: Coi để biết thế giới và mở mang học hỏi.
Mặc dù là ở quê, nhưng có lẽ ảnh hưởng nhận thức thị dân đối với người phụ nữ như Mẹ tôi là do từ hồi bé ở nhà bác và sau này lấy ba tôi và cũng đều có một thời gian sinh sống ở thành phố lớn như Đà Nẵng.

Mẹ tôi là người giỏi tần tảo, và có nhiều kinh nghiệm trong việc trồng vườn. Vườn nhà ngoại rộng 5 sào chỉ một mình, một tay mẹ chăm lo vun quén. Ngày Mẹ mất chúng tôi xé những giải khăn sô ra buộc cho cây. Bây giờ mà đứng ở góc vườn nào, cũng đều nhớ đến hình ảnh của Mẹ tôi lúc nào cũng lăng xăng vườn tược.

Điều đặc biệt nữa là Mẹ tôi là người trọng tình nghĩa. Luôn coi trọng tình bà con thân ruột anh em. Chúng tôi có nhiều anh em cousins con cậu, con dì. Cứ mỗi dịp hè là được gặp nhau. Đà Nẵng hoặc Huế thay phiên nhảy tàu hằng năm, nhờ vậy mà cho đến nay giữa chúng tôi, tuy tuổi đã lớn và đều có cuộc sống riêng, nhưng cảm giác gần gũi vẫn còn như hồi bé.
Gia sản ruột thịt do Mẹ tôi và các Cậu để lại cho anh em chúng tôi quý hóa vô cùng. Sự qua lại thường xuyên từ tấm bé của chúng tôi là sợi dây thắt chặt tình thân mà trở nên bền vững.

Giáp năm. Nỗi buồn rồi sẽ vơi, nhưng chắc chắn niềm nhớ vẫn còn. Và những câu chuyện, những hình ảnh về Mẹ hoặc lẽ sống của đời Mẹ sẽ luôn được nhắc tới năm này, năm sau, năm sau, và nhiều nhiều năm sau nữa.

Cung kính quỳ lạy.



12 comments:

  1. Chuyện cà-rem giống câu chuyện cục nước đá của mẹ tớ. Những câu chuyện của các cụ ngày xưa được lặp đi, lặp lại nhưng nghe hoài không chán.

    ReplyDelete
  2. Một năm rồi ha Gác. Đọc thấy cảm động quá.

    ReplyDelete
  3. Một năm rồi sao? Nhanh quá anh Gác!

    Cho dù anh không về quê làm giỗ cho bác, nhưng mọi ng` trong nhà đã thắp giùm anh nén hương cho bác rồi, đúng không?

    Đúng là "Nỗi buồn rồi sẽ vơi, nhưng chắc chắn niềm nhớ vẫn còn".

    Đọc mà cảm động muốn khóc theo!

    ReplyDelete
  4. Đọc câu này thấm thật " nổi buồn rồi sẽ vơi nhưng chắc chắn niềm nhớ vẩn còn" từ ngày ông bà nội em mất bên VN chưa bao giờ 1 lần về lại, năm nào đến ngày giổ cũng buồn, lúc nào cũng nhớ và buồn nhưng ngày giổ thì nhớ buồn hơn.

    ReplyDelete
  5. thắp một nén nhang cho mẹ Gác và hug Gác một cái thiệt là chặt nha. Hình dung cảnh mẹ lăg xăng vườn tược giống y chang Mệ Ngoại Nguyên. Không lúc nào ngơi tay hết. Thương mấy người đàn bà Việt Nam mình quá chừng.

    ReplyDelete
  6. @All:Thời gian trôi qua nhanh thiệt.
    Rất cảm ơn các chị, các anh đã ghé hỏi han và chia sẻ.

    ReplyDelete
  7. Xin thắp một nén nhang cho mạ nha Gác. Hugs

    ReplyDelete
  8. Mẹ tuyệt vời quá! Cầu mong bà yên nghỉ nơi cửa Phật :)

    ReplyDelete
  9. Đọc thấy cảm động quá anh Gác .

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cảm ơn chị Kiến. Ổ Kiến của chị khỏe và luôn ồn ào chứ? :)) Chúc vui.

      Delete