Wednesday, August 3, 2011

Lòng nhân đạo

1. Thực sự, tâm trạng mấy ngày qua không được vui. Sáng nay trong lúc nói phone với bà chị, nói to tiếng. Thật là vô lý khi đem cái bực bội của riêng mình trút qua cho bà chị. Biết chị rất thương em, không giận gì em.
Đi làm mà lòng không vui chút nào. Về nhà, chui vô blog, tình cờ đọc được mấy bài này từ nhà chị BeBo. Cảm phục cái tinh thần thiện nguyện của chị BeBo và mấy người bạn của chị quá. Thấy mình quá nhỏ nhoi. 
Giận mình hôm nay. Sáng ngày mai, trên đường đi làm sẽ gọi về xin lỗi bà chị.

2.Nhớ lại hôm trước, đi Davis lên nhà Lún với Mr. Nhảm và nhà Lan. Gặp chuyện bất ngờ hết sức rất tình cờ, cả bọn lái xe đến thăm cô học trò của nhà Lan có con nhỏ đang ở bệnh viện Shrines ở Sacramento. Đây là một chuỗi hệ thống bệnh viện chuyên về trị bỏng dành cho nạn nhân là trẻ em trên toàn thế giới (Shrines Hospitals for Children). Được biết, hoạt động của Shrines sống nhờ vào quỹ đóng góp của các nhà hảo tâm.

Nếu không có hệ thống của chuỗi bệnh viện này, không biết những nạn nhân có con nhỏ như cô học trò của chị Lan, những nạn nhân trẻ em ở các nước nghèo như Việt Nam, Mexico, hoặc những nước ở Phi Châu có được chữa trị kịp thời hoặc cứu sống không nữa?

Lòng hảo tâm thật là vĩ đại khi mình thấy hai tấm bảng lớn được treo trang trọng ngay tiền sảnh lối vào của bệnh viện. Lòng tốt của con người ta quả thật bao la. Và xứng đáng được trân trọng.

Còn mình thì sao? Quá ít ỏi. Thi thoảng. Năm thì mười họa mới chỉ vò tờ một đồng rồi ném vội qua cửa xe khi exit khỏi freeway hoặc đứng ở ngã tư chờ đèn xanh rồi phóng đi cho lẹ. Vậy thế mà mình cũng nhận được lời đáp trả: God bless you. Have a great day.. từ những người homeless nói đuổi theo như tỏ lòng biết ơn. Tệ hại hơn, đôi khi mình có những lúc còn đắn đo, nghía mắt xem xét những kẻ hành khất đó là già hay trẻ, là đàn bà hay là thanh niên rồi mới chịu ném một đồng nhúm nhó để bố thí. 


3. Mình không phải là tín đồ của đạo Thiên Chúa. Thời gian này cũng không phải là Mùa Thương Khó, nhưng ý nghĩa về bài giảng của Mùa Thương Khó mình được nghe qua một lần trên radio khi lái xe đi làm. Cảm thấy rất hay rồi tự nhiên lại nhớ. Đại ý nói rằng, trong cuộc sống thì nên cho nhiều hơn nhận. Nếu mình cho nhiều đến nỗi mình cũng cảm thấy túng bẫn như người kia. Trải nghiệm qua cái sự nghèo khó, thấy được sự thiếu thốn, mất mát khiến cho mình cũng khốn khổ như nạn nhân... thì lúc đó mình mới cảm nhận cái cao cả của sự hy sinh. Mới thấy hết được cái ý nghĩa của Mùa Thương Khó.

4. Nghĩ về những điều này trong một tâm trạng hết sức lộn xộn. Viết ra.

8 comments:

  1. Hiểu những ngổn ngang của bạn Gác, chia sẻ.

    ReplyDelete
  2. nếu có bạn gái là tín đồ của Chúa thì nên nhân dịp này tỏ tình, nhất định sẽ không bị khinh bỉ quay lưng đi :)

    ReplyDelete
  3. anh Hoàng bày rồi đó, anh Gác mần đi :)

    ReplyDelete
  4. thích cái comt của anh Diên Hoàng.
    Hình như anh Gác là người sống nội tâm!? Bài viết nhiều trăn trở :-)

    ReplyDelete
  5. Shriners Hospital là bệnh viện nhi đồng, không phải trị bỏng không Gác ơi, trị tất cả, kể cả ung thư. Bên mình thì Shriners nằm trong bệnh viện của trường Temple University. Ngoài Shriners ra còn có St. Jude. Nhưng St. Jude thì nổi tiếng về trị ung thư nhiều hơn.

    ReplyDelete
  6. Hy vọng Gác gọi cho chị xong trong lòng sẽ nhẹ nhõm.

    ReplyDelete
  7. Tâm trạng ngăn nắp lại chưa GX ơi???

    ReplyDelete
  8. Cám ơn mấy anh chị đã chia sẻ cái GX lộn xộn bừa bộn này.
    Đang dọn dẹp lại GX cho ngăn nắp.

    Thank you!

    ReplyDelete