Wednesday, August 24, 2011

Đọc báo cọp và câu chuyện triết học

1. Nhân vụ cọp báo ở nhà Ngọc Lan, làm tôi nhớ lại hồi xưa tôi là một "con ma" đọc báo cọp. Đọc báo cọp vì không có tiền mua. Báo ở Sài gòn gửi ra Huế chậm hai ba ngày với số lượng cũng khá ít ỏi. Tờ báo được đọc cọp nhiều nhất là tờ Kiến Thức Ngày Nay. Mới đầu là nguyệt san, sau đó là bán nguyệt san, rồi sau nữa bán chạy như tôm tươi thì ra tuần san hay weekly gì gì đó. Thường thì đọc cọp thì phải đọc cho lẹ và nhớ kỹ. Vì không có cơ hội đọc lại lần hai.
Sau này vô Sài gòn, có thời gian cùng với thằng bạn đứng phụ bán báo ở khu vực Lăng Cha Cả - đường Cộng hòa. Lúc này thì không có đọc cọp nữa mà đọc vì nghề. Đọc để mà nắm tin tức còn biết mà múa mép xúi cho người ta mua báo. Một ngày, cả hàng chục loại báo đổ xuống, hai thằng căng mắt ra đọc muốn lòi tròng. Lúc này dân Sài gòn người ta ào ào đọc báo An ninh thế giới, báo đủ loại Công an tin về các vụ án giết người, cướp của...Trước đây, báo chí SG đổ ra các tỉnh miền Trung, miền Bắc. Vậy mà giai đoạn này ở Sài gòn tờ An ninh Thủ đô, tờ Công an Quảng nam Đà nẵng bán cũng rất chạy. Nhớ lại một thời hoàng kim bán báo ở Sài gòn. Sướng!

2. Đây là câu chuyện nhớ là đọc trên tạp chí Kiến Thức Ngày Nay, không có liên quan gì đến vụ cọp báo ở trên kia, và cũng không nhớ là đã đọc cọp ở Huế hay ở Sài gòn. Nhưng nội dung câu chuyện này thì nhớ vì nó làm "nhức đầu", và nhớ luôn cả cái tựa là "Câu chuyện triết học". Nay chia sẻ với mọi người câu chuyện đáng nhớ nhiều suy nghĩ này:

Xưa, ở một thành nọ, có một ông lão hành khất hàng ngày đứng ở cổng thành chờ người qua lại để xin của bố thí. Một hôm, như thường lệ, cổng thành mở và nhiều thương gia và khách  bộ hành qua lại buôn bán và giao thương. Bất ngờ, lão hành khất chặn một người đang đi trên đường và kính cẩn cúi mình cất tiếng:

- Xin ngài rủ lòng thương.

- Ta không có gì cả. Lão già ạ!  Khách bộ hành trả lời.

- Thưa ngài, xin ngài hãy bố thí cho kẻ hèn mọn này. Ông lão vẫn van nài.

-Đừng cản trở công việc và thời gian của ta. Vị khách trả lời. 

- Ngài là một thương gia giàu có của thành này. Xin ngài hãy tỏ lòng thương xót già này. Lão hành khất vẫn kiên nhẫn và nhã nhặn.

Ngạc nhiên trước lời nhận xét và thái độ của ông lão. Vị khách bộ hành cất tiếng:
- Này ông lão, ta đúng là một thương gia giàu có của thành này. Nhưng ta không bao giờ bố thí cho ai một khi phải có điều kiện. Nếu ông trả lời được câu hỏi của ta. Thì ý muốn của ông sẽ được toại nguyện.

- Vâng, tôi xin hầu chuyện ngài. Lão hành khất nghiêng mình trả lời.

Một chút điềm tĩnh và tự tin, vị thương gia đưa ra câu hỏi: 
- Trong hai con mắt của ta, có một con mắt giả, được một thợ kim hoàn giỏi nhất vùng tạo tác và gắn cho ta. Chưa có ai có thể phân biệt được nó. Vậy nếu ông đoán được đâu là con mắt giả của ta. Ta sẽ nhường cho ông một nửa gia sản mà ta đang sở hữu.

Một chút bối rối thoáng qua. Ông lão ngước nhìn vị thương gia rồi kính cẩn:
- Thưa ngài đó là con mắt bên trái phải không ạ?

- Tại sao lão lại biết được điều đó?

Một thoáng tinh anh trên đôi mắt, lão hành khất vẫn cúi đầu và nhã nhặn trả lời:

- Thưa ngài, tôi đã nhìn thấy ở nơi khóe của con mắt đó có một giọt nước mắt.



Hết chuyện rồi, nhức đầu mà suy nghĩ đi nha! Hehehe..


17 comments:

  1. anh có đứng ngay cái bùng binh đối diện tiệm cơm Tin Tưởng/Tin Cậy không? hay là đứng xích mé đối diện công viên HVT? Rồi sao chỉ có việc đọc báo thôi mà bay qua được tận Mỹ hay vậy anh? :-))) Không chừng anh Gác trẻ tuổi hơn O Xuân đó nghe, hihi.

    ReplyDelete
  2. giọt nước mắt của giả luôn nên mới có ở đó mà không có chảy xuống? hehehe, làm tối qua si nghỉ không ngủ ngon nha. Hahaha.

    Báo Kiến thức ngày nay. Nhớ. Nhớ. Ba Lún Ghẻ ngay xưa cũng bôn ba đi hùn $ làm loại báo đó đó. Không coi cọp. Chôm của Ba coi không nhá.

    Ngày xưa ghét đọc báo. Sau này chỉ duy nhất tờ KTNN và tờ tuổi trẻ, nhưng đọc từ sau đọc ngược lên. Bỏ mí tờ đầu ( toàn cúng các cụ , phát chán)

    Giờ không coi báo Vn nữa, chỉ xé ...chơi thôi.

    Hahah

    ReplyDelete
  3. Kaka, mợ Lún này hay. Tui cũng nghĩ tới cái đó nhưng rồi nghĩ lại hổng lẽ đơn giản vậy thôi mà Gác biểu mình phải nhức đầu rồi gạt bỏ cái ý nghĩ đó.. Thề. Hahaha.. Ừa, Lún cứ nói ai bắt đâu mà thề.

    Nếu thiệt vậy thì đâu có nhức đầu đâu. Tui đang mong Gác ngồi trên cao mà phán xuống 'Sai rồi mợ Lún ơi.' để nhức đầu tiếp. lolz.

    ReplyDelete
  4. Em thì nghĩ khác.. Cũng không biết là có phải là ý của câu chuyện không. Nhưng cách hiểu của em là...vì là thương gia, đi nhiều, thấy nhiều, nên khi nhìn người với con mắt thương gia của ông, không ai là tốt, không ai đáng tội nghiệp, ko ai có thể làm ông động lòng và chảy nước mắt. Vì con mắt trái là giả, ko nhìn thấy được chỉ có thể cảm nhận nên vẫn còn có sự cảm thông và đau xót... Thế nên mới co thể rơi nước mắt vì hoàn cảnh khó khăn của người hành khất
    Diệu

    ReplyDelete
  5. Mình thật thích của bạn Diệu trên đây, dù không hẳn chính xác lắm :)

    ReplyDelete
  6. Hỉu chít lìn, thui thà hem hỉu còn hơn chít

    ReplyDelete
  7. em hiểu rồi, người khất hành đó là cha của thương gia giàu có.

    ReplyDelete
  8. to cu Hạo: xém chít rồi nên mới không thèm hỉu nữa hả?

    ReplyDelete
  9. Con mắt giả tượng trưng cho cái giả, con mắt thật tượng trưng cho sự thật. Câu chiện này cho thấy nhiều khi sự thật không có giá trị bằng cái không thật . He he...:-D

    ReplyDelete
  10. sao a. G im lim the ni? di choi quen laptop o quan bom-ia a?

    ReplyDelete
  11. Tui nghĩ thật ra không có giọt nước mắt trên mắt bên trái,trước tiên ông chỉ đoán mò, nhưng khi ông nhà giàu hỏi lại "làm sao ông biết", thì ông lão đã biết mình đoán đúng (Một thoáng tinh anh) và muốn cho ông nhà giàu 1 bài học gần giống như ý bạn Diệu đã trả lời trên.

    ReplyDelete
  12. Rất cảm ơn mọi người đã cùng nhức đầu theo, Hihihi..

    Mặc dù câu chuyện này được kể ra có vẻ như đánh đố mọi người nhưng thực ra nó có một kết thúc mở để mọi người tự tìm cho mình một hướng lý giải hợp lý. Vì vậy, không dám nhận xét ý kiến của ai là hợp lý, và ý kiến của ai là không đúng.

    Với ngu ý, thì đây là câu chuyện nói về lòng nhân đạo, tình thương người. Cho dù giữa cuộc sống thật - giả lẫn lộn, nhưng ý muốn hướng đến sự hoàn hảo, cái đẹp toàn vẹn là khát khao chung nhất của con người với nhiều phương cách và sự hiểu biết khác nhau.
    Qua câu chuyện này, yếu tố làm nên cái hoàn hảo đó là lòng thương người. Chính lòng nhân đạo sẽ làm cho con người trở nên hoàn mỹ cho dù con người có khiếm khuyết hay dị tật. Con mắt giả sẽ không được nhận ra, khi nó cũng long lanh với giọt nước mắt thật sự vì lòng nhân đạo.

    Cái giả đôi khi cũng được chấp nhận nếu nó hướng đến cái đẹp và làm cuộc đời trở nên toàn vẹn, hoàn hảo. Ý kiến riêng chỉ thế thôi. Hehehe..

    Một lần nữa, cảm ơn ý kiến của mọi người. :)

    ReplyDelete
  13. Cám ơn Mẹ Peapod, Mẹ của Siêu quậy (chị Titi), Diệu, mấy người ghé thăm và đã gửi còm đầu tiên cho blog. Keep in touch! :)

    ReplyDelete
  14. khi nào bạn Gác rãnh thì hót bài này cho mình nghe nhá. :D


    Còn hai con mắt khóc người một con.
    Còn hai con mắt một con khóc người.
    Con mắt còn lại nhìn cuộc đời tôi.
    Nhìn tôi lên cao nhìn tôi xuống thấp.
    Con mắt còn lại nhìn cuộc tình phai.
    Tình trong hai tay một hôm biến mất.
    Con mắt còn lại là con mắt ai.
    Con mắt còn lại nhìn tôi thở dài.
    (TCS)

    ReplyDelete
  15. @Mh: Hahaha.. Bay lên Philly hát KARAOKE.

    ReplyDelete