Hoa bưởi (Hình Google) |
Lật đật chạy kiếm vé về. Anh chờ người ta confirm cái letter visa nhé. Ừ. Cho em số phôn đi. Ừ. Khi nào em kiếm ra chỗ thì em sẽ gọi anh ra lấy vé. Ừ. Bây giờ anh về lo chuẩn bị được cái gì thì làm đi. Ừ.
2. Thằng bạn gọi. Mấy giờ bay? 10 PM. Ghé qua nhà ăn chút gì đi. Thôi. Ăn uống gì được. Bạn bè gởi lời chia buồn. Về tới thì nhớ gọi cho địa chỉ nhà nghe.
Ừ. Cảm ơn và chúc mọi người party vui vẻ.
Nhiều cuộc điện thoại gọi vào khi đang chờ boarding. Cảm ơn tình cảm của bạn bè. Mất sóng. Lơ lửng. Bay..
3. Ngồi đợi lấy visa. Nóng ruột. Hơn 2 tiếng đồng hồ sau. Nghe gọi tên. Lệ phí visa của anh là $25. Cái gì? Tôi đã đóng phí ở bên kia $100 rồi đó! Vừa nói vừa móc tiền ra chung. Đây, receipt của anh đây. Có gì anh về bên kia khiếu nại. Cảm ơn chị. Chờ thêm 30 phút sau. Nghe gọi tên. Nhẹ cả ruột.
4. Anh về làm gì? Mẹ tôi mất. Trước đây anh về lần nào chưa? Có. Cách đây 4 năm khi ba tôi qua đời. Anh về ở đâu? Tôi về Huế. Nhận lại tờ visa có đóng dấu của cơ quan an ninh cửa khẩu Tân Sơn Nhất. Nói lời cảm ơn đến anh nhân viên hải quan trẻ nhưng có gương mặt nghiêm khắc. Rồi ào chạy đi lấy hành lý. Cái carousel số hai vẫn đang chạy đều đều và ở trên còn lèo tèo một vài cái valise đang chờ pick up của những người đến VN bằng landing visa.
5. Máy bay đi Huế chuyến cuối cùng là 7PM. Đẩy hành lý qua nhà ga quốc nội. Giữa đường. Anh ơi. Đứng lại. Chuyện gì vậy anh? Anh đổi xe giúp em! Nhà ga quốc tế và nhà ga quốc nội sử dụng hai loại xe đẩy khác nhau. Ồ, thế à? Kinh tế nhà nước gồm nhiều thành phần có khác!
6. 10PM. Nhà kín người. Bà con lối xóm kéo đến chật cả rạp để chờ lễ nhập liệm. Mẹ nằm đó. Nhỏ thó. Gọn gàng. Muốn cúi xuống hôn Mẹ lần cuối nhưng các Dì, các Cậu, bà con lối xóm và các anh chị trong nhà bảo đừng. Đừng con! Mọi người không muốn nước mắt của mình rơi trên thân xác Mẹ. Đừng để Mẹ vướng một giọt buồn lụy nào. Để cho Mẹ ra đi được nhẹ nhàng. Nắm bàn tay lạnh của Mẹ. Nhìn gương mặt bình thản của Mẹ. Mẹ vốn là người nghiêm nghị. Nhưng tôi vẫn hình dung Mẹ đang ngậm hé môi cười như hoa thanh trà, hoa bưởi của vùng Lương Quán đang kỳ ngậm bông nở rộ.
Đường đi trong làng |
8. Vắng lặng. Nhà trống. Dở dang. Toang hoác từ trước ra sau. Ông anh an ủi. Lo việc xong rồi tính tiếp. Dạ. Tháng Ba, trời còn se lạnh. Khuya. Hoa thanh trà, hoa bưởi rụng đầy sân. Hương đêm của hoa dìu dịu khắp vườn. Nghe chuông Thiên Mụ đổ. Nhớ những tháng ngày Mẹ tảo tần lội vườn tược ngược xuôi để bòn từng trái cây, nắm lá. Thức khuya cùng Mẹ, dõi theo tiếng chuông chùa mà dậy sớm, gánh đôi quang nặng trĩu những trái thanh trà, trái bưởi ra bến sông để cho Mẹ kịp chuyến đò xuống buổi chợ mai.
Con ngồi thức với Mẹ đêm nay. Chuông chùa đã đổ. Nghe tiếng đò đã về. Mẹ đã không dậy nữa.
Mẹ đã ngủ yên.
Welcome back Gác!
ReplyDeleteHugs.
ReplyDeleteMong bạn lấy lại thăng bằng để đi tiếp. Đường đời còn dài.
Take care.
lại khóc tập 2.
ReplyDeletemột chuyến đi dài và mệt mỏi, Gác giữ gìn sức khỏe nha.
hug cai nua nha.
ReplyDeleteNuoc mat toi roi theo tung dong chu...
ReplyDeleteDạ, mong mọi người đừng khóc để GX còn kể tiếp chuyện nữa.
ReplyDeleteĐọc blog của anh cũng lâu nhưng không có còm, hôm nay mới biết tin buồn, thành kính chia buồn cùng anh và gia đình, em đã qua cảnh này rồi nên rất thấu hiểu, ba mình mất ở nhà đang chờ về liệm mà phải chờ mình qua cửa ải hải hùng của TSN !!! một lần nửa thành kính phân ưu đến gia đình anh. QA
ReplyDeleteyou are in my thoughts. be strong.
ReplyDeleteXin chia buồn cùng anh và gia đình.
ReplyDeleteEm ôm anh 1 cái thật chặt. Khóc cũng chẳng làm được gì nhưng k nín được. Anh kể tiếp đi. Giờ ba mẹ em vẫn còn, em tranh thủ được ngày nào hay ngày đó.
ReplyDeleteCảm ơn Lừng, Phụng, chị Kiến Con và tình cảm của mọi người đã đọc blog.
ReplyDeletePhụng nên gấp rút đưa hai bác ở bên nhà qua thăm con, du lịch một vòng nước Mỹ, rồi tiện thể thăm cháu ngoại của ông bà luôn. Chúc vui.
hugs hugs
ReplyDeleteem không khóc, nhưng lòng sao sao á. Cám ơn anh chia sẽ những nỗi niềm. Anh viết tiếp cho lòng khuây khỏa đi anh.
ReplyDeletemấy dòng chữ ngắn gọn đơn giản nhưng nhiều cảm xúc. Chia sẻ với anh Gác và gia đình nhen.
ReplyDeletechia sẻ với Gác.
ReplyDeleteĐậu
thiệt lòng, em thấy thương anh, thương nỗi mất mát lớn của anh như thương chị Lún. cuộc chia ly này như một cú hích nhẹ để em biến mong muốn ở gần mẹ thành hành động. mong anh dù có nhớ mẹ vẫn không quên giữ gìn sức khỏe.
ReplyDeleteCố lên anh nhé.
ReplyDeleteNghẹn!
ReplyDeletehugs đặng chờ anh kể chuyện tiếp hơ.
We know you're strong!
Thanh that chia buon cung anh va gia dinh.
ReplyDeletehi Thanh!
ReplyDeleteDoc blog Anh da lau roi nhung ko ra mat. Xin chia buon voi Anh . Me cua em cung mat ngay 3-3-1985 khi Me chi 52 tuoi thoi. Dau gi Anh cung con hon may chuc nam vui cung Me con em thi luc do con nho thoi . Co len nhe! Em gai
ReplyDeletehugs.
ReplyDeleteBớt hút thuốc đi, rồi kể tiếp Th ơi!
ReplyDeletecầu mẹ Gác Xép được bình yên...
ReplyDeleteChao anh,
ReplyDeleteMe em cung qua doi luc em dang o xa. Tren duong ve nha, em tung co nhung cam xuc kha giong anh. Cam on anh da dien ta rat chan thanh voi cam xuc mot nguoi vua mat me, "mat ca bau troi" ...
O mot noi xa, em cau mong vong linh Bac som sieu sanh tinh do!
T.