Wednesday, April 27, 2011

Giấy Vụn, nhưng không phải là giấy loại

Nhà xuất bản Giấy Vụn của bộ đôi Bùi Chát- Lý Đợi đã được giải thưởng của Hiệp Hội Xuất Bản Quốc Tế - IPA (International Publishers Association) trong năm 2011 và buổi lễ trao giải diễn ra tại thủ đô Buenos Aires của Argentina.

Về Bùi Chát thì xin không bàn đến, vì thông tin có đầy dẫy trên internet và tủ hồ sơ của công an. Ấn tượng lần gặp BC đầu tiên ở quán cafe cùng đi với Phan Bá Thọ, là người trầm tính, và rất ít nói. Người ngoài nhìn vào sẽ nhận xét BC thuộc dạng dân không nghề ngỗng gì. Tốt nghiệp ĐH nhưng không muốn làm gì ngoài làm thơ.
Sau này thì nhậu nhẹt, bù khú ở bờ kè và cafe lai rai trong thời gian còn ở Saigon.

Và hôm nay, Bùi Chát làm được việc mà hắn muốn làm.


Sau đây là diễn từ của Bùi Chát đọc tại buổi nhận giải:

Tôi thật sự vui mừng khi có mặt nơi đây như một nhân chứng về những nỗ lực không mệt mỏi của những nhà hoạt động cho tự do ở Việt Nam.

Ở một nơi mà tự do chỉ có thể tồn tại trong những hành vi tùy tiện của chính quyền thì những cố gắng cho sự hiện diện của công lí và tình người dường như là vô nghĩa, và để hành động cho những điều tưởng như viễn vông này chúng tôi đã chọn xuất bản.

Cũng như những anh em đang bị tù đày, quản thúc và tất cả những người đang đấu tranh cho một tương lai tốt đẹp ở Việt Nam, chúng tôi luôn tin tưởng vào lương tri. Thông qua việc xuất bản một cách tự do những điều cần thiết, chúng tôi biết rằng nhiều độc giả của chúng tôi sẽ tìm thấy lại lương tri của mình.

Sách có thể biến thế giới thành tự do, chính vì thế chúng tôi tin rằng tự do sẽ đến, trước hết với những người làm sách, những người đọc sách, và những người bàn luận về những điều mà sách mang lại.

Bằng tất cả tình yêu dành cho sách và dành cho con người, tôi xin đón nhận và san sẻ niềm vinh dự này cho tất cả độc giả, đồng nghiệp, bạn bè, và những người ủng hộ.

Hy vọng giải thưởng sẽ là cú hích đáng kể cho sự phát triển của phong trào xuất bản độc lập, đặc biệt là sự phát triển của xã hội dân sự, tại Việt Nam.

Cám ơn tất cả mọi người.


Nguồn:dânlàmbáoblog

12 comments:

  1. ồ, Thanh Nguyên quen người nổi tiếng nha.

    ReplyDelete
  2. Cái giải này mắc cừ ở chỗ là mấy ông Nam Mỹ khuyến khích một lọai phát biểu đã lỗi thời, thời buổi này "in sách" là một việc đã lỗi thời ! Đúng là mấy ông Nam Mỹ không đi kịp với thời đại. Đã cho giải khuyến khích chuyện dân chủ thì phải cho mấy người ngon làm chuyện gì đi cùng thời đại, như cho mấy người "làm internet" kêu gọi dân chủ trên internet cho hợp thời trang, biểu tượng sự mới mẻ ngon lành.

    ReplyDelete
  3. @NL: Ừ, cô giáo. Thấy người ta nổi tiếng, tự nhận mình có quen. Tệ thật. :)

    ReplyDelete
  4. @Anonymous: Người ta là Hiệp Hội Xuất Bản Quốc Tế - IPA (International Publishers Association) nên chọn NXB - Publisher để trao giải.

    Còn anh Viettel muốn có giải thì đi hỏi Microsoft? I dunno, man!

    ReplyDelete
  5. hahahahaha, I love your answer, man!

    ReplyDelete
  6. @NL: Cô giáo, which one? Both? Hehehe..

    ReplyDelete
  7. CÁI LỒN QUÈ



    là cái lồn có kinh, ngoài ra có thể hiểu như sau:
    ngày xưa, cách đây thật nhiều nhiều năm. các loài đều chung sống, đối đãi với nhau như bạn bè, riêng đàn bà & lồn là 2 loài ăn chơi đàn đúm & nhậu nhẹt bê tha hơn cả
    vì mắc nợ một món tiền khá lớn, lồn buộc phải ở đợ cho đàn bà. suốt ngày quanh quẩn trên cơ thể, làm lụng vất vả: từ chăm sóc sắc đẹp cho đến vệ sinh các thứ…
    một hôm. nhớ giang hồ không chịu nổi, lồn bỏ trốn vài ngày. chính thế mà đàn bà biết, loài đàn ông yêu thương, đắm đuối mình cũng chỉ vì lồn
    để giữ lồn lại bên mình. đàn bà tìm mọi cách giăng bẫy, đánh đập lồn tàn nhẫn đến què cả hai chân…sau đó xiềng luôn ở háng
    từ đó, phần bị thiên hạ đàm tiếu, phần vì đi đứng không tiện. chẳng ai biết lồn ở đâu
    duy bọn trẻ lúc nào cũng nghĩ: đàn bà & lồn, nhất định là một

    bình:
    thế mới dại dột

    ReplyDelete
  8. Một con cặc tầm thường, nó giữ. Theo cách cha ông dạy
    bảo vệ, nâng niu - không gì sai sót
    nó gồng mình chịu trận dù muốn một phát
    huy xứng đáng cho cặc tính mình

    Thề trinh tiết đến cùng, tuy gái gú theo
    bởi phẩm hạnh. Mỗi ngày nó soi gương, quấn vải
    quanh háng [thật] nhiều lần nhằm sở hữu... tương lai được chuẩn bị
    từng cái lồn bỏ đi như những dòng sông nhỏ
    nó đâu biết [bọn] cha ông ngỏm từ khi nó lọt lòng
    nửa đời không ai đụng, nó không chạm ai
    vẫn còn... Nguyên si & đen đúa

    Ðể yên ủi mỗi khi về già. Nó lén lút chuyển
    con cặc ra sau rồi đâm vào đít

    [Thut thit]

    ***

    Có một người bình văn đã đặt câu hỏi: hình ảnh chàng trai cầm cặc tự nhét vào lỗ đít cũng chính là một hành động biểu tượng. Thế nhưng nó biểu tượng cho cái gì?, Nó nói lên được cái tinh thần gì? Và liệu sau đây, khi thế hệ tương lai chẳng hạn, lật giở lại hồ sơ thi ca của những tháng năm này của thế kỷ 21, tại nước Việt Nam, họ sẽ nhận được thông điệp gì? "

    ReplyDelete
  9. @Anynomous: Cám ơn đã ghé và gửi ké 2 bài thơ của BC lên đây. Thiệt tình, tui không có chứng chỉ tiến sĩ bình thơ. Nhưng nể tình có người đưa câu hỏi và kêu ơi ới. Ở trên GX trả lời vọng xuống, câu được câu mất thì ráng mà nghe:

    1. Bài thơ một: Bùi Chát mắng người nào thiệt là dại dột khi hiểu cái lồn với đàn bà là một. Qua tui đọc thì tui hiểu suy ra - E hèm, thiệt là dốt khi cố tình cột yêu nước và yêu CNXH là một. Không biết qua anh/chị Anynomous có tìm ra được "thông điệp" thêm nào thì chia sẽ cho vui.
    Bài thơ hai: A/c cũng khéo chọn thơ với cái hình ảnh độc đáo mà BC xây dựng - cặc tự đâm vào lỗ đít. Đọc bài này tui thấy nôm na là: ah, bài thơ nói về chuyện thủ dâm! Thủ tiết, giữ đảng, bảo vệ bản sắc văn hóa là chuyện người ta đang cổ xúy. Nhưng đến khi động tình, muốn giao lưu thì bày đặt ỡm ờ rồi khi muốn sướng bằng cách tự đâm cặc vào đít thủ dâm. Một hành động bệnh hoạn. Nguyên nhân của bệnh mất sức đề kháng (SIDA) đã được tìm ra. Hahaha..
    Không biết BC nghĩ sao, chứ suy nghĩ copy right hai ý trên là của tui nha. A/C muốn biết thì liên hệ trực tiếp đi tìm BC. Nhé!

    2.Phần hai của câu hỏi thiệt là vớ vẩn. Tại sao lại đem lịch sử hồ sơ thi ca của nước nhà buộc vào lưng bắt BC phải mang?

    Còn chuyện thông điệp tương lai nhận được cái gì, có trời mà biết. Chỉ đơn giản thấy rằng: vào những năm 2010, nước VN trong thơ của BC, con người ta không phân biệt được những điều cơ bản đâu là lồn và thế nào là yêu nước. Mà chỉ thấy một cơ thể bệnh hoạn không còn sức đề kháng. Vì độc đảng không có ai yêu nên chỉ biết thủ dâm.

    Ngắn gọn vậy thôi. Hehehe...

    ReplyDelete
  10. hehehe, như đã nói, tui thích cái cách ngang tàng của GX.
    Còn về thơ kiểu này, sorry, tui không thủng :))

    ReplyDelete
  11. @NL: Hihihi.. cô giáo. Không dám ngang tàng đâu.
    "Bắt phong trần, phải phong trần,
    Cho may-ô mới được phần may-ô."

    ReplyDelete
  12. Thi do...nguoi co tai ma khong co dieu kien moi truong de phat trien...thiet la uong hi

    ReplyDelete