1. Tối thứ Năm 07/Tháng Tư/2011, VIFF khai mạc và mình lại được tham dự. Trong khuôn viên tiền sảnh rạp Edward, thuộc campus của UCI, chật kín người. Liên hoan phim Việt, chiếu toàn phim Việt, và tất nhiên đến tham dự đa phần là người Việt. Vậy mà, hầu như mọi người ở đây gặp nhau cứ đốp cháp với nhau bằng tiếng Anh. Ngoại trừ một số người kém tiếng Anh như mình, và những cô bác phóng viên làm cho các đài, báo chí truyền thông Việt ngữ ở Nam Cali vì bắt buộc phải tường thuật lại bằng tiếng Việt.
Tất nhiên, VIFF được tổ chức ở Mỹ, chiếu tại rạp Mỹ nên nói tiếng Mỹ cũng phải. Nhưng chuyện xài tiếng Mỹ ở xứ Mỹ thì bình thường. Được dịp toàn Việt như VIFF thế này mà không-Việt thì mất đi cái thoải mái. Mất đi cái cơ hội xả láng của người Việt trong dịp liên hoan phim Việt.
2. Phim Saigon Yo của đạo diễn Stephan Gauger chiếu khai mạc cho tuần lễ VIFF. Coi phim mà nhớ Sài gòn quá chừng. Sài gòn tiếng còi xe honda, Sài gòn hẻm sâu hun hút của khu dân nghèo lao động. Sài gòn mưa. Sài gòn vỉa hè... Và đặc biệt là giọng Sài gòn. Lời thoại trong phim đúng chất bụi bặm Sài gòn.
Làm phim mà đưa bụi Sài gòn vào được thì đúng là thành công.
Mà cái anh đạo diễn Stephan nói tiếng Việt giọng Sài gòn thì ôi thôi, khỏi chê.
Có một cảnh quay trong phim, nhìn Sài gòn từ trên cao xuống thấy Sài gòn như một đống gạch.
Những viên gạch xây nên cái hoa lệ của Sài gòn.
Viet ve Choi Voi di.
ReplyDelete