Sunday, October 30, 2011

Lên núi

Đầu óc trống rỗng. Không biết làm gì. Bỏ rơi mấy thằng bạn cafe Bolsa sáng thứ Bảy. Vậy là leo lên xe đi, mặc dù không biết đi đâu. Tới đâu thì tới. Ở California có highway #1. Chạy dọc theo bờ biển. Đi rồi. Hôm nay chọn highway #2. Theo về hướng núi.
Núi bao giờ cũng hiền hòa. Cô độc trong tĩnh mịch. Người đến quấy động ồn ào chút xíu đó rồi lại đi. Bỏ núi ở lại.
Dọc đường, có một hai thị trấn nhỏ nằm khép nép tựa lưng vào núi. Một hai quán ăn phục vụ khách chủ yếu là dân chơi motor cycle. Vì đường ít người đi lại, nhóm người này thỏa sức lả lướt trên những con đường ngoằn ngoèo, những đoạn cong đầy ngoạn mục. Tiếng máy xe nhả ra những âm thanh xé vào lòng núi. Phá bĩnh. Nhưng không đủ sức chiếm lĩnh cái không khí tĩnh lặng vốn có. Núi vẫn sừng sững.
Thấy có rất nhiều trails suốt dọc đường đi. Dành cho những người có sở thích hiking. Lầm lũi đi. Nhẫn nại đi. Chỉ có cách này mới làm cho núi khuất phục. Nghĩ trong bụng là phải sắm đồ nghề thôi.
Ở trên cao mới thấy được cái chập chùng. Đi vô rừng. Đứng trước biển. Hoặc chèo thuyền trên suối, trên sông thì thấy mình hòa với thiên nhiên. Nhưng khi đứng trên núi mà nhìn xuống thì mới có cảm giác của sự thưởng ngoạn.
Không bao giờ quên cái cảm giác đứng trên đỉnh núi Kim Phụng ở Huế cách đây gần hai chục năm. Lạ lắm. Ấn tượng lắm. Thằng bạn tên Thư và mình, đã liều lĩnh leo lên tới đỉnh Kim Phụng với cái bi-đông nước lạnh và một mo cơm vắt muối mè. Không một chút kiến thức gì về núi rừng. Chỉ một mớ lộn xộn không đầu không đuôi mấy câu thơ Tagore đọc suốt dọc đường. Cả hai thằng cứ nhắm thẳng hướng núi mà đi vì nghĩ đơn giản rằng: đường thẳng là đường ngắn nhất.
Điều thú vị nhất, và cảm giác đã nhất lúc đó là căng lồng ngực để hít thở và đón ngọn gió ngay trên đỉnh núi. Cả hai thằng hét vang lên rồi chuyền nhau uống từng ngụm nước mãn nguyện trong cái bi-đông.
Bình thường nhìn lên thì thấy núi sừng sững che kín mặt. Mù mịt không biết có cái gì ở mặt núi bên kia. Lúc bấy giờ đứng trên đỉnh Kim Phụng nhìn xuống và mình ngạc nhiên khi thấy được cuộc sống khác nữa. Thấy làng mạc. Thấy con người li ti di động trên cái tông màu đất đỏ hoét rất ấn tượng ở bên kia núi. Cảm giác đặc biệt vô cùng. Khám phá. Lạ lẫm.

Lên núi, không chỉ đơn giản thử thách chính mình, rồi tự hào chinh phục đứng trên đỉnh của núi. Mà quan trọng hơn là biết và thấy được những gì ở phía núi bên kia.

9 comments:

  1. tớ đang định kiếm cái bike để giang hồ vặt như mấy tay bikers kia nhưng vẫn còn ngần ngừ chưa quyết

    ReplyDelete
  2. Anh Gác à...
    Bởi vậy em mới nói....rằng thì mà là "chưa đi chưa biết Đồ Sơn, đi rồi mới biết chẳng hơn đồ nhà"
    "Núi" thấy vậy hehhehehe mà ko vậy. Cực khổ ép mình, tiếp cận, chinh phục. Hoá ra nó còn tầm thường và dể như đọc sách. Hahaha. Tâm tư tình cảm, tưởng là huyền bí và thiêng liêng như núi. Ai ngờ mà nó cứ mồn một như câu như chữ.... Hahaha đi về rồi tịnh tâm nha. Chúc anh sớm vui.
    Em-
    Em-

    ReplyDelete
  3. Rất cảm cái tâm trạng trống rỗng (đôi khi). Và lấp nó bằng cách lên núi mình ên thế này, quá ổn. Đọc ké thôi cũng thấy cảm xúc đứng trên đỉnh núi cao căng đầy mắt đầy lồng ngực.

    Gác viết về cảm xúc này hay quá.

    ReplyDelete
  4. @Anh Vịt: Liều quyết định đi anh. Rồi lập hội, hy vọng có nhiều người tham gia. :)

    ReplyDelete
  5. Lão GX dạo này có nhiều chuyện mờ ám.

    ReplyDelete
  6. Chào bạn em gì đó. Mình biết mỗi người đi bằng một nhịp điệu khác nhau. Nên cũng không có sự "hóa ra" gì gì đâu. Hehehe..

    Cảm ơn cái còm và cũng chúc bạn em gì đó vui nha! :)

    ReplyDelete
  7. @Lana: Cảm ơn nhiều. Và chắc chắn là sẽ ổn thôi :)

    ReplyDelete
  8. @Chị Lan: Halloween. Hallloween. Mùa lễ hội hóa trang đầy mờ ám. Hihihi..

    ReplyDelete
  9. Coi chừng lên rồi không biết đường xuống GX ơi.

    ReplyDelete